Skip to main content

Tắt Đèn! :))


Quán cà phê về chiều bắt đầu yên lặng hẳn. Khách hôm nay cũng không đông lắm nên Thanh chẳng biết làm gì ngoài việc ngồi không ngáp ruồi tại quầy. Cô tiện tay rút Trịnh Công Sơn ra đút Ngô Thụy Miên vào, rồi khẽ dựa lưng vào tường nhìn quanh. Dù là trong quán cà phê thôi mà sao ai cũng có vẻ bận bịu trong thế giới riêng của mình. Ngồi giữa phòng có một anh đẹp trai đang cắm cúi trước cái laptop, thỉnh thoảng lại cầm tách lên vừa nhấp một ngụm vừa cười thỏa mãn. Ngồi ở bàn đối diện đặt trong góc là một cậu học sinh đang cầm cuốn sách bự ơi là bự có tựa là Archaeology the Basic Concept. Cạnh cửa sổ là một chị rất xinh, mắt đang nhắm nghiền lại thật buồn và tay thì nắm chặt cái tách màu nâu nhạt. Đằng kia là mấy người mặt hằm hằm trông rất ghê, miệng thì phì phèo khói thuốc. Ông cụ ngồi đằng sau anh đẹp trai đang đọc báo bỗng bật cười ha hả, làm ông cụ bạn cũng phải cười hòa theo. Thanh nhìn mà thấy buồn cười.
Ngoài trời trở nên tối mịt. Đang nghĩ ngợi vẩn vơ thì cô sực nhớ ra chừng năm phút nữa là Earth hour, bà chủ có dặn phải tắt điện. Thanh cảm thấy lo lo, tắt điện thế này thì sẽ làm khách phiền lòng lắm đây. Nhưng dù sao cũng đã thông báo rồi, cô đành đưa tay gạt cần. Vài tiếng xôn xao rộn lên trong quán. Anh trai đẹp trai tức tối chửi khẽ “Damn! Damn!” một mình. Ông lão ngồi đằng sau vứt toẹt tờ báo xuống bàn la lối om xòm, trong khi ông bạn thì ngửa cổ ra ngáy. Cậu học sinh ngồi trong góc vẫn đọc sách một cách khó tin, và mấy ông hút thuốc thì không hề động đậy chút xíu nào. Chị gái ngồi bên cửa sổ khẽ ngẩng lên nhìn trăng sáng bên ngoài, miệng hơi mỉm cười mà trông buồn rười rượi.

Ông lão bắt đầu lấu thuốc ra hút, thổi phù phù mấy làn khói rồi nhìn trầm tư nghĩ ngợi triết lý gì đấy. Anh đẹp trai đã tạm quên sự tắt điện, giờ đang mải ngắm nhìn chị gái bên cửa sổ. Có phải khi tắt điện, cuộc sống trở nên thi vị hơn chăng, Thanh nghĩ.

Kịch. Kịch. Đã một tiếng tắt điện trôi qua mà Thanh còn hơi chần chừ. Cô tiếc cái cảm giác là lạ trong quán lúc này, sợ rằng chỉ cần đèn sáng lên thôi thì nó sẽ tan biến mất. Ánh đèn từ từ lóe lên, và tiếng nhạc lại được tiếp tục chạy. Ông lão mừng rỡ, nhìn ông bạn uể oải thức dậy rồi cầm vội tờ báo lên đọc tiếp. mấy người đáng sợ vẫn vừa nhả khói vừa lườm đời chằm chằm. Cậu học sinh vẫn đang đọc sách chẳng biết trời trăng gì. Chị gái nhận ra có anh trai đang nhìn mình, hơi nhíu mày và liền đứng dậy. Anh trai vơ vội cái cell phone rồi vội vàng chạy theo.

Thanh mỉm cười, thấy cuộc sống này thật đầy thú vị.

----------------------------------

Author’s note:
Cái tựa sách thằng kia cầm là tự chếCông cuộc tắt điện níu kéo đến đây là kết thúc. Xin cảm ơn!!! :))---------------------------------
Related topics:


Comments

Popular posts from this blog

How Many Words in This List That You Know?

How are you doing on your readings in general and more specifically in developing your vocabularies? Recently I started reading a book for my Finance class called The End of Wall Street by Roger Lowenstein. In the very first chapter of the book – a short 6-page prologue, there were many words that I did not know, and I am listing them here: destitute somnolent bulwark scrutinize (to) prick quiescent laudatory salient fervent (adj) frothy parlance umbilical (cord) placate carnage plenitude opiate dictum stupendous I was so surprised to see so many new words in such a small amount of pages! How is this Roger Lowenstein guy? You would think that while reading a finance book, the only words you would stumble upon are technical terms or lingos. Or maybe I am just bad. How many words in the list above that you already know?

Fei's Mooncakes

Fei is a Chinese guy at work who is socially awkward. He does not hang out with others, nor does he talk to anyone beyond “Good morning” and “How are you.” It’s not that Fei doesn’t want to: he’s unable to. But he would bring food to us as gifts – Chinese cakes, Chinese candies, Chinese snacks – for Lunar New Years and other Chinese festivals. That’s what people do in Asia as a way to maintain relationships. A social obligation. The Mid-Autumn Festival is near. No one at work besides me, another Asian, knows about this festival. Fei brings mooncakes, a type of round-shaped pastries, to work and gives each of us a box. The packaging looks gorgeous: a red square box with gold patterns depicting a lady dancing next to the moon. Inside is eight round pastries, about two inches in diameter. “Thank you very much!”, I say, as Fei hands me a box. Every day since, Fei comes over to my office and asks if I have tried the mooncakes. I have not, but I will soon, I tell him, feeling slightly guilty

The Ineffectiveness of English

I have interacted with English since kindergarten, and for the last four years I have been living in the US, using solely English for daily communications. Despite my effort of continual self-improving, I can’t quite understand the language. There have been explanations, of course, such as how it’s not my first language, how cultures and traditions get in place… Only recently, it strikes me with a more understandable reason: English is an ineffective language. There are so many disadvantages of English. First of all is the way one person talks to another. You can only use “I” and “you” no matter if the person you’re talking to is an earthworm or a high king. The same with “he”, “she”, “it”, and “they”. All the languages that I have ever associated with, which are French, Japanese, Korean, Vietnamese, and Cantonese, they have different words to address different people. I believe this should be the way to talk, since each person requires to be treated with respect, order, and