Nghe báo đài nói hôm nay khu phố sẽ bị cúp điện, thế là từ sáng lão đã chui vào quán cà phê cùng ông bạn. “Năm xưa tao đi tránh bom, giờ tao đi tránh… cúp điện.” – Lão nói với thằng cháu ngoại như vậy.
Thế nên giờ lão vẫn còn ngồi trong quán dù trời đã tối mịt. Thỉnh thoảng lão lại cười ha hả hay chửi bới một “thằng” nào đấy trong báo. Ông bạn già ngồi đối diên, hễ lão nói gì lại “ờ ờ đúng rồi” và gật gù đồng ý.
Rồi cái tự nhiên quán nó cúp điện “chụp!” một cái, làm lão vừa chửi vừa vứt toẹt tờ báo xuống bàn. “Khỉ thật, bạ chỗ nào cũng cúp điện! Sáng sủa không muốn, cứ thi nhau sống torng bóng tối. Lọan cả!” Ông bạn ậm ừ “ờ ờ” rồi ngửa đầu ra… ngáy khe khe. Đã tối chẵng thấy gì lão lại còn không có ai nói chuyện cùng, chỉ có một thằng ku ngồi đằng trước tức tối nói “Đam! Đam!” gì đấy. Lão tần ngần một lúc rồi rút điếu thuốc lá ra hút. Lão hít vào một hơi, trong bóng tối bỗng lóe lên đốm lửa màu cam trông cũng vui vui. Rồi lão thở ra, cái “đốm cam” kia liền tắt ngúm. Lão thở dài thườn thượt. Đời người chẳng phải có vậy thôi sao, bùng lóe lên thật nhỏ nhoi giữa sự bao la đen kịt của cuộc đời rồi nhanh chóng lụi tàn. Sẽ chỉ như những làn khói thoảng kia, chẳng biết sẽ bay mãi về một nơi xa xôi nào đấy, hay tan biến, hòa quyện vào không gian thật nhẹ nhàng.
Ông bạn hơi giật mình, rên rỉ gì đấy rồi lại ngủ thiếp đi. Lão nghĩ, chắc những danh nhân là những “đốm cam” to tướng do người ta hút thuốc lào.
Mọi thứ bỗng bừng sáng làm lão phải nheo mắt lại vì chói. Ông bạn lật đật ngồi dậy vươn vai uể oải. Một con bé đứng lên đi lướt qua lão, rồi thằng ku ngồi đằng sau lão lại còn vội vàng chạy theo. Lão mặc kệ chúng nó, đèn sáng là phải đọc báo cái đã!
---------------------------------
Lời người viết:
:D
---------------------------------
Related topics:
Comments
Post a Comment