Quán cà phê về chiều bắt đầu yên lặng hẳn. Khách hôm nay cũng không đông lắm nên Thanh chẳng biết làm gì ngoài việc ngồi không ngáp ruồi tại quầy. Cô tiện tay rút Trịnh Công Sơn ra đút Ngô Thụy Miên vào, rồi khẽ dựa lưng vào tường nhìn quanh. Dù là trong quán cà phê thôi mà sao ai cũng có vẻ bận bịu trong thế giới riêng của mình. Ngồi giữa phòng có một anh đẹp trai đang cắm cúi trước cái laptop, thỉnh thoảng lại cầm tách lên vừa nhấp một ngụm vừa cười thỏa mãn. Ngồi ở bàn đối diện đặt trong góc là một cậu học sinh đang cầm cuốn sách bự ơi là bự có tựa là Archaeology the Basic Concept. Cạnh cửa sổ là một chị rất xinh, mắt đang nhắm nghiền lại thật buồn và tay thì nắm chặt cái tách màu nâu nhạt. Đằng kia là mấy người mặt hằm hằm trông rất ghê, miệng thì phì phèo khói thuốc. Ông cụ ngồi đằng sau anh đẹp trai đang đọc báo bỗng bật cười ha hả, làm ông cụ bạn cũng phải cười hòa theo. Thanh nhìn mà thấy buồn cười.
Ngoài trời trở nên tối mịt. Đang nghĩ ngợi vẩn vơ thì cô sực nhớ ra chừng năm phút nữa là Earth hour, bà chủ có dặn phải tắt điện. Thanh cảm thấy lo lo, tắt điện thế này thì sẽ làm khách phiền lòng lắm đây. Nhưng dù sao cũng đã thông báo rồi, cô đành đưa tay gạt cần. Vài tiếng xôn xao rộn lên trong quán. Anh trai đẹp trai tức tối chửi khẽ “Damn! Damn!” một mình. Ông lão ngồi đằng sau vứt toẹt tờ báo xuống bàn la lối om xòm, trong khi ông bạn thì ngửa cổ ra ngáy. Cậu học sinh ngồi trong góc vẫn đọc sách một cách khó tin, và mấy ông hút thuốc thì không hề động đậy chút xíu nào. Chị gái ngồi bên cửa sổ khẽ ngẩng lên nhìn trăng sáng bên ngoài, miệng hơi mỉm cười mà trông buồn rười rượi.
Ông lão bắt đầu lấu thuốc ra hút, thổi phù phù mấy làn khói rồi nhìn trầm tư nghĩ ngợi triết lý gì đấy. Anh đẹp trai đã tạm quên sự tắt điện, giờ đang mải ngắm nhìn chị gái bên cửa sổ. Có phải khi tắt điện, cuộc sống trở nên thi vị hơn chăng, Thanh nghĩ.
Kịch. Kịch. Đã một tiếng tắt điện trôi qua mà Thanh còn hơi chần chừ. Cô tiếc cái cảm giác là lạ trong quán lúc này, sợ rằng chỉ cần đèn sáng lên thôi thì nó sẽ tan biến mất. Ánh đèn từ từ lóe lên, và tiếng nhạc lại được tiếp tục chạy. Ông lão mừng rỡ, nhìn ông bạn uể oải thức dậy rồi cầm vội tờ báo lên đọc tiếp. mấy người đáng sợ vẫn vừa nhả khói vừa lườm đời chằm chằm. Cậu học sinh vẫn đang đọc sách chẳng biết trời trăng gì. Chị gái nhận ra có anh trai đang nhìn mình, hơi nhíu mày và liền đứng dậy. Anh trai vơ vội cái cell phone rồi vội vàng chạy theo.
Thanh mỉm cười, thấy cuộc sống này thật đầy thú vị.
----------------------------------
Author’s note:Cái tựa sách thằng kia cầm là tự chếCông cuộc tắt điện níu kéo đến đây là kết thúc. Xin cảm ơn!!! :))---------------------------------
Related topics:
Comments
Post a Comment