Nhớ lại tết năm ngoái, thằng Cường và tôi ngồi nhà chị Ngọc cặm cụi ăn cái bánh chưng chị Châu mua. Nhai khó mà nuốt cũng khó, vậy nên khi chị hỏi “Có ngon không?” thì xuýt nghẹn. Mà nghĩ thấy thằng Đăng nói đúng, “có là tốt rồi”, chứ năm nay làm gì có, cho nên vẫn thấy nghẹn mà là nghẹn cái khác…
Cái thú chờ năm mới hình như cũng chẳng có. Hồi ở Việt
Lại ngó lại bài blog giờ này năm ngoái viết về Orchid, và tôi lại thấy buồn buồn. Chẳng biết lúc đó là tình yêu không, hay chỉ là ngộ nhận. Mà nói ra thì, cái cậu ấy yêu người ta làm gì mà lắm thế (- dù không bằng tôi bây giờ)? Rồi hắn viết blog kiểu gì mà ngắn gọn, tình cảm thế? Chẳng bù với tôi bây giờ, viết lê thê lại còn vô ý vô tứ. Không lẽ giờ lại ngồi hát như Phương Vy, “Từ ngày anh đến bên đời em, từng ngày trôi đi thật khác”?...
Thôi thì tạm biệt
---------------------------------
Update: Sau đó chị Ngọc có nhắn là sẽ mang bánh chưng tới :D. Nhưng đã lỡ viết xong rồi, chẳng lẽ lại viết cái khác.
Related topic:
Comments
Post a Comment