Sáng thứ Bảy gà gật thức dậy, lên online gặp em. Ngày nghỉ mình gặp nhau mãi nên chẳng biết nói gì nhiều, mấy tiếng đồng hồ ngồi à uhm với nhau mà sau đó vẫn chả dứt ra được. Thôi em đi ngủ nhé em yêu!
Em vừa out thì anh chat với một số bạn cũ lớp mình. Lâu ngày gặp lại quá, hỏi han đủ thứ đủ trò. Mỗi người một cuộc sống, một nỗi niềm riêng thế nào mà rốt cục cũng hỏi chuyện về em. Trả lời họ và nghe họ trả lời, anh càng thấy nhớ em thật nhiều, nhiều như không phải mình vừa nói chuyện cách đó vài tiếng ấy.
Thỉnh thoảng anh lại nhận ra thế nào là Sài Gòn. Hai chữ “quê hương” cũng chưa nói lên nhiều điều, nhưng thỉng thoảng những lần thế này làm anh nhận ra anh yêu Sài Gòn không chỉ vì em và kỉ niệm của chúng ta ở đó. Nơi đó còn có những người bạn của cả hai chúng ta, những người giữ những kỉ niệm còn lại, kỉ niệm của hai chúng ta với những người khác. Sài Gòn là thế đấy, chứa đựng thật nhiều những sự quan tâm, chia sẻ, những hồi ức, kỉ niệm mà chúng ta đã và đang bỏ lại trên từng lối nhỏ, con đường. Nhiều lần anh cảm nhận thật rõ ràng rằng, phải trở về Sài Gòn ấy, gặp lại những con người nơi ấy, thì anh mới thật sự trở lại chính mình một cách trọn vẹn.
Những thứ ấy làm anh hiểu được sự hy sinh mà mình đang bỏ ra, để mà đi thật xa tới một thế giới vẫn còn nhiều khác lạ. Không đi thì không được, vì cuộc sống này chỉ thật sự đẹp cho những ai biết phấn đấu. Nhưng cũng vì thế anh phải đạt được những gì xứng đáng với bao điều đã phải bỏ lại sau lưng. Thành phố của chúng ta với tất cả những giá trị tuyệt vời, càng yêu quý chúng ra sao, chúng ta càng phải cố gắng thật nhiều hơn nữa.
Ta hãy sống thật trọn vẹn, vì chúng ta yêu cuộc sống này, và vì chúng ta yêu nhau.
Bài viết này cũng lâu rồi.
ReplyDelete