Mùa thu 2009. Đây là một khoảng thời gian khó khăn trong cuộc đời sinh viên của tôi. Trong rất nhiều lý do mà tôi có thể nghĩ ra mà trầm ngâm đến hết ngày, thì việc tôi không về Việt Nam đáng nói hơn cả. Đó là một bí mật mà tôi đã giấu kín, phải một thời gian dài sau mới dám chia sẻ cho mọi người. Không kể thì thôi, nếu kể thì cũng dài dòng lắm. Lúc ấy, tôi dã lên năm ba, cái khỏang thời gian mà mọi dự định đã phải được sắp đặt thật sớm: hè 2010 cố gắng được internship; xuân 2011 tốt nghiệp và đi làm. Vậy nghĩa là mùa đông 2009 là cơ hội tốt nhất/duy nhất để tôi có thể về Việt Nam. Thế rồi Hùng Cường bạn tôi nói rằng hắn sẽ về vào lúc ấy, và giá vé thì đang thật rẻ. Tôi lên mạng tìm, giá chỉ gần $900 (bằng ½ giá vé tôi mua để về hè 2009). Vừa ham giá rẻ, vừa quá nhớ cô người yêu đã một tháng không gặp, tôi mua luôn không chần chừ. Giờ nghĩ lại, tôi vẫn thấy đó là một quyết định đúng, và là một điều đáng mừng. Tôi đã tưởng tượng được trở về vui thế nào, gặp người yêu sẽ mừng ra ...
There's Hope Within Each Flower