Mùa thu 2009.
Đây là một khoảng thời gian khó khăn trong cuộc đời sinh viên của tôi. Trong rất nhiều lý do mà tôi có thể nghĩ ra mà trầm ngâm đến hết ngày, thì việc tôi không về Việt Nam đáng nói hơn cả. Đó là một bí mật mà tôi đã giấu kín, phải một thời gian dài sau mới dám chia sẻ cho mọi người. Không kể thì thôi, nếu kể thì cũng dài dòng lắm.
Lúc ấy, tôi dã lên năm ba, cái khỏang thời gian mà mọi dự định đã phải được sắp đặt thật sớm: hè 2010 cố gắng được internship; xuân 2011 tốt nghiệp và đi làm. Vậy nghĩa là mùa đông 2009 là cơ hội tốt nhất/duy nhất để tôi có thể về Việt Nam. Thế rồi Hùng Cường bạn tôi nói rằng hắn sẽ về vào lúc ấy, và giá vé thì đang thật rẻ. Tôi lên mạng tìm, giá chỉ gần $900 (bằng ½ giá vé tôi mua để về hè 2009). Vừa ham giá rẻ, vừa quá nhớ cô người yêu đã một tháng không gặp, tôi mua luôn không chần chừ. Giờ nghĩ lại, tôi vẫn thấy đó là một quyết định đúng, và là một điều đáng mừng. Tôi đã tưởng tượng được trở về vui thế nào, gặp người yêu sẽ mừng ra sao, và bạn bè, gia đình, và mọi thứ của lòng tôi ở đó.
Niềm vui của tôi bị phá tan nhanh chóng. Ba tôi không cho tôi về. Ông nổi giận đùng đùng, quát tháo mẹ tôi om sòm. Ông bảo tôi vừa về đã đòi về nữa; ỷ có nhiều tiền rồi nghĩ tới chuyện về; về rồi lỡ người ta nghĩ nhà mình giàu có này nọ… Ôi, tiền tôi làm ra chứ có phải xin ai? Sao ông chỉ nghĩ những thứ gì đâu cho ai mà không nghĩ cho tôi? Mẹ tôi, đành gạt đi sự muốn tôi về vô cùng của bà mà khuyên tôi không về, sao ông còn cứ làm bà buồn phiền? Tôi đã nghĩ và tự hỏi như thế.
Tôi đã nghĩ ngay đến chuyện về mà ở chỗ khác như không về. (Giờ vẫn thấy như thế thật là tuyệt vời.) Mẹ tôi còn nói, hay là bảo tôi bị… trĩ phải về chữa gấp (o.0!) Nhưng tôi chẳng chọn cách nào và ở lại, giống như tôi được sinh ra không phải để làm những chuyện trái với lòng như vậy. Rồi ba tôi email tôi, hiếm hoi. Ông bảo tôi không có lý do gì để về. “Vì gia đình? Ba không tin lắm. Vì tình yêu? Mình cần nói chuyện.” Tôi không đời nào muốn kể cho ông nghe về người yêu của tôi; tôi chỉ trả lời là tôi sẽ không về, mong ông đừng lo. Câu nói cuối cùng trong email của ông, “nếu không thể không về thì ba nghĩ con kkhông nên quay lại học tiếp làm gì” làm tôi buồn vô hạn.
Thế là tôi không về, và vì mua vé giá rẻ nên không thể refund, tôi mất trắng số tiền đó. Nhưng tôi không sao, cuộc đời tôi từng trải qua nhiều điều tồi tệ hơn thế, và tôi cũng từng sống với ba tôi cả 17 năm trời. Chỉ thương cho mẹ tôi, khi không tự nhiên có thằng con ở xa mà cũng làm phiền bà nhiều quá.
Rồi tôi thương cho người yêu lúc ấy của tôi. Tội nghiệp em quá. Tôi biết em sẽ còn buồn hơn nếu biết chuyện, thế nên tôi giữ kím đến mãi sau này. Chỉ thỉnh thoảng gặp em trên mạng, em nói em nhớ tôi mà tôi đau lòng.
Về số tiền bị mất, tôi cũng buồn. Mấy năng trời đi học xa cố gắng dành dụm, đùng một cái mất đi nhiều thế không buồn sao được. Thế là tôi lập ra quĩ, gọi là “những thứ đáng lẽ sẽ chi tiêu nếu không mất $863.69.” Khi nào tiết kiệm được khoản nào thì ghi vào đấy, đến khi vượt qua con số đó thì thôi. Nhưng vốn dĩ tôi đã tiết kiệm, nên thỉnh thoảng cũng chỉ là một cái burger hay một món quà vặt vài ba USD.
Rồi cũng vẫn trong mùa thu 2009 ấy, ông ngoại tôi qua đời. thiết nghĩ nếu tôi không về hè 2009 thì đã chẳng gặp được ông lần cuối, để hát cho ông nghe bài hát mà ông yêu thích. Mỗi lần trở về gặp người này người nọ quý vô cùng, khi so sánh với tiền thì vô hạn. Một người không phải đi học xa lâu ngày như ba tôi làm sao có thể hiểu được.
Mà đấy là câu chuyện của tôi mùa thu 2009. Tôi không quá buồn, không quá tiếc, vì tôi biết đó là ý của Chúa, và lý do để việc này hay việc kia xảy ra đều có những lý do mà tôi sẽ mãi chẳng hiểu được. Thỉnh thoảng tôi lại nghĩ, có khi không về lại hơn, vì người yêu tôi dù sẽ rất vui lúc ấy nhưng rồi lại buồn, lại nhớ tôi như vài tháng trước đó. Mùa thu 2009, những điều xảy ra đã hòa quyện vào nhau tạo nên một khoảng thời gian đáng nhớ và cũng đáng quên. Những ngày tháng ấy đã quá dài và đã trôi qua quá chậm.
Comments
Post a Comment