Mình đang chat với nhau thì em dừng cái rụp. Anh liền nghĩ ngay là em lại có nhã hứng nghe anh gọi tên em một cách đầy lo lắng, hoặc muốn nhìn xem phản ứng của anh thế nào. Nhưng rồi em dừng thật, đột ngột quá, vội vàng quá.
Ở cách xa nhau là như thế đấy, phải không em? Anh cảm thấy buồn thật buồn, cố nghĩ xem mình có làm gì không phải không, không biết có gì lien quan đến… thằng roommate không. Rồi anh lo quá chừng, không biết hay là em có bị gì không, ở đấy có vấn đề gì xảy ra không. Tự khuyên bản thân là mạng em bị rớt như mọi khi thôi, sao anh vẫn thấy mình bồn chồn quá thể.
Những lúc ấy anh chỉ ước ao có thể gọi cho em một chút thôi, hỏi xem có chuyện gì không. Những nỗi nhớ tích tụ mấy ngày qua, sự vui mừng khi gặp em phút chốc qua, giờ dội hết lại vào anh làm anh buồn thật nhiều.
Mỗi người một nơi có bao giờ dễ dàng đâu em? Những phương tiện liên lạc dù ngày một nhiều nhưng với anh chúng chẳng hơn một sợi chỉ mỏng manh sẽ đứt bất cứ lúc nào. Uhm, vậy nên phải tin tưởng lẫn nhau, để khi không có cách gì liên lạc thì mình vẫn thấy nhau thật rõ ràng. Anh biết rằng em sẽ lại sớm xuất hiện, lại làm anh cười nói như bao lần, và sự lo lắng sẽ biết mất tiêu như bao điều vô ích khác.
Uhm, công việc và bài vở vẫn còn ngổn ngang này, anh lại phải bỏ qua nỗi niềm này nọ để tiếp tục chiến đấu. Thế là anh lại cảm thấy mình như những nhân vật kiệt xuất trong tiểu thuyết, ôm gọn tình cảm vào lòng với đôi mắt lạnh căm. Phải thế chứ, phải làm cho sự xa cách này hữu ích chứ, phải không em? Anh không biết tương lai nào sẽ dành cho chúng ta, nhưng anh biết chúng ta đã và đang trải qua những điều tuyệt vời đáng để nhìn lại.
***
Y: Em xin loi nhe.
Y: nay nha em bi cup dien.
DK: uhm
Comments
Post a Comment