Làm sao anh biết được đằng sau buổi sáng chói chang kia sẽ là một cơn mưa lớn. Mưa từ trên kia rơi xuống hay từ nỗi nhớ trong ai lắng đọng lại thành? Mưa rơi hoài rơi mãi, từ trưa đến tối mịt vẫn còn mưa. Anh về đến phòng, đọc xong một chương sách gần 30 trang, khi đóng sách lại vẫn thấy nhớ em vô cùng.
Có phải anh đang sống, có phải anh đang cố gắng không… Hay tất cả là một giấc mơ? Giấc mơ này có em, cho nên dù có bao nhiêu sự không vui ập đến thì những giấc mơ trong anh vẫn đẹp. Anh nhìn thấy tương lai. Anh tìm thấy sức mạnh. Anh cảm thấy hy vọng. Khi tiếng chuông đồng hồ của công việc vang lên hờ hững kéo anh ra khỏi những giấc mơ một cách phũ phàng, anh biết giấc mơ sẽ còn mãi đợi anh. Giấc mơ này sẽ không tan. Không bao giờ. Thế nên anh lại phải dứt đi sự quyến luyến (mà cảm thấy như bỏ lại cả một phần của anh đấy), lại lao vào những thứ mơ hồ gì đâu, chẳng biết có phải để rồi sự mệt mỏi lại giúp anh quay về trong cơn mơ…
Nhưng sao mọi ngày anh vẫn ngồi đây, ăn, ngủ, cười, nói. Sao giữa bao người chen lấn chật chội anh lại thấy sự cô đơn còn đó…
Everything doesn’t seem right without you.
Mưa tạnh. Bất ngờ y như khi mưa đến. Sự mừng rỡ trào dâng trong anh, không quên mang theo vài niềm nuối tiếc. Phải có mưa thì mình mới thấy hết mưa thật tuyện vời, và khi cơn mưa dài qua đi mình cảm thấy quyến luyến. Nhiều khi khó khăn lớn lại mang theo niềm hạnh phúc còn lớn lao gấp bội.
Rồi những ngày mai sẽ còn dài thật dài, và nỗi bình yên vẫn còn phảng phất xa tầm tay với. Nhưng cuộc sống là như vậy mà, phải không em?
Bởi vậy nên thường thấy, ngày qua với anh cũng lặng thầm.
Comments
Post a Comment