Skip to main content

Tôi Việt


Tôi tên là Việt. Ba tôi là một con rồng, và mẹ tôi là một elf. Vì sao rồng lại đi lấy elf? Tôi không biết, mọi người bảo tôi thế. Ba mẹ tôi đâu rồi? Đừng hỏi. Khi tôi bắt đầu biết chuyện thì họ đã đi đâu mất.  
Mọi người vẫn gọi tôi là một đứa hiền lành, chẳng gây sự và đánh ai bao giờ. Nhà nghèo đâu có PS3, tôi cùng chúng bạn cùng nhau chơi bắn bi, nhảy dây thun rất vui. Cạnh nhà có thằng hàng xóm tên Thuyền rất mập. Tôi chẳng làm gì ai thì nó vẫn hay qua nhà tôi gây sự. Thuyền thường xuyên xông vào nhà và chôm đồ đạc, thỉnh thoảng đánh tôi rất thậm tệ. Tôi vốn nhỏ bé và yếu đuối, chẳng thể làm gì nên chỉ biết ngồi co quắp. Rồi Thuyền cũng chán mà bỏ đi.

Tôi vào mẫu giáo. Cô giáo của chúng tôi rất hiền lành và nhân hậu, mọi người bảo thế - “cô giáo” thì hiền lành và nhân hậu – như một mặc định. Tuy trình độ của cô không có, cô vẫn rất thương chúng tôi, và chăm sóc chúng tôi rất tận tình. Chúng tôi vì thế nên thương cô lắm, ai cũng ngồi ngoan, ngay cả bạn Super vốn bị lệch vai vĩnh viễn vì cô phạt đánh hôm nọ cũng cố ngồi ngay ngắn. Bạn Kid không đi học nữa vì sặc cháo chết trong lớp tuần trước, chứ không sẽ vẫn ngồi im cùng chúng tôi giờ này.

Hôm nọ tôi đi học về, nhìn thấy chị Nai Ách hàng xóm đang co quắp trước sân nhà rất kì dị. Cổ tay trái chị bị con gì cắn mà chằng chịt những vết xước loang lổ máu. Tôi đóan chị bị tấn công, vì tay phải chị đang cầm mảnh dao lam – mà theo tôi là vũ khí tự vệ của chị lúc ấy – mảnh dao với vài vết đen do rỉ sét vì được dùng nhiều lần theo năm tháng. Không thấy chị nói gì, tôi khoanh tay chào chị rồi đi về. Hôm sau mọi người khiêng chị đi đâu chẳng biết. Khi chị ngủ dậy chắc chị ngạc nhiên lắm. 

Một ngày tôi gặp anh Cindy Kute ngoài phố. Anh mặc áo hoa tay bó dài màu xanh lá. Vì anh cao quá nên quần của anh chỉ tới đầu gối và bó sát vào, và vì thế nên anh phải chụm gối lại và khum ngừơi để thoải mái. Anh đang ôm một con gấu bông trắng nhỏ xinh và tự chụp hình chính mình. Anh thích chụp hình lắm, vì dù cho mặt anh đang bị thương (tôi thấy bên má anh có band-aid màu hồng nhạt lốm đốm mà), anh vẫm bặm môi lại chúp chím cười rất duyên dáng. Mọi người vẫn bảo với tôi rằng lớn lên phải như anh, khỏe mạnh vững vàng để mọi người trông cậy. 

Tôi về nhà và thấy tủ lạnh bị mở toang: hai ly Sương Sa tôi để dành đã bị Thuyền mập qua lấy mất. Chẳng sao, chuyện vẫn hay sảy ra mà, chẳng có gì phải buồn.  

Đêm đã khuya và trời đã lạnh. Tôi đi ngủ sớm để mai còn khôn lớn và khỏe mạnh nên người.  

Tôi là Việt. Ba tôi là Rồng và mẹ tôi là Elf. Họ mãi vẫn chưa về. 


---------------------------------------
Other short stories:
Những Lọn Tóc Vàng Của Mary
Và gió vẫn không ngừng thổi 
Chín 
Đứt Đoạn 
Bão Về

Comments

Popular posts from this blog

How Many Words in This List That You Know?

How are you doing on your readings in general and more specifically in developing your vocabularies? Recently I started reading a book for my Finance class called The End of Wall Street by Roger Lowenstein. In the very first chapter of the book – a short 6-page prologue, there were many words that I did not know, and I am listing them here: destitute somnolent bulwark scrutinize (to) prick quiescent laudatory salient fervent (adj) frothy parlance umbilical (cord) placate carnage plenitude opiate dictum stupendous I was so surprised to see so many new words in such a small amount of pages! How is this Roger Lowenstein guy? You would think that while reading a finance book, the only words you would stumble upon are technical terms or lingos. Or maybe I am just bad. How many words in the list above that you already know?

Fei's Mooncakes

Fei is a Chinese guy at work who is socially awkward. He does not hang out with others, nor does he talk to anyone beyond “Good morning” and “How are you.” It’s not that Fei doesn’t want to: he’s unable to. But he would bring food to us as gifts – Chinese cakes, Chinese candies, Chinese snacks – for Lunar New Years and other Chinese festivals. That’s what people do in Asia as a way to maintain relationships. A social obligation. The Mid-Autumn Festival is near. No one at work besides me, another Asian, knows about this festival. Fei brings mooncakes, a type of round-shaped pastries, to work and gives each of us a box. The packaging looks gorgeous: a red square box with gold patterns depicting a lady dancing next to the moon. Inside is eight round pastries, about two inches in diameter. “Thank you very much!”, I say, as Fei hands me a box. Every day since, Fei comes over to my office and asks if I have tried the mooncakes. I have not, but I will soon, I tell him, feeling slightly guilty

The Ineffectiveness of English

I have interacted with English since kindergarten, and for the last four years I have been living in the US, using solely English for daily communications. Despite my effort of continual self-improving, I can’t quite understand the language. There have been explanations, of course, such as how it’s not my first language, how cultures and traditions get in place… Only recently, it strikes me with a more understandable reason: English is an ineffective language. There are so many disadvantages of English. First of all is the way one person talks to another. You can only use “I” and “you” no matter if the person you’re talking to is an earthworm or a high king. The same with “he”, “she”, “it”, and “they”. All the languages that I have ever associated with, which are French, Japanese, Korean, Vietnamese, and Cantonese, they have different words to address different people. I believe this should be the way to talk, since each person requires to be treated with respect, order, and