Skip to main content

Những Lọn Tóc Vàng Của Mary


Tặng Danny

Bầu trời mùa đông xám xịt và thưa thớt. Những con chim đen bay phành phạch trên kia đang nghĩ gì, Đăng chẳng thể nào đoán được. Mà giả sử có ai đó hỏi mấy con chim kia xem cái thằng đi bên dưới đang nghĩ gì thì chắc là chim cũng chịu. Hắn quan niệm rằng trong cùng một khoảng không gian, những thứ ở bên trên thì vẫn tách biệt hoàn toàn với những điều ở bên dưới. Thế cho nên những gì ở trên cao quá thì không thể nào với tới được. Mary cũng vậy.

Như cái lần hắn đi concert mấy tháng trước. Đang say xưa theo dõi, hắn bỗng nhận ra có ai tiến đến bên cạnh. Là Mary. Đôi mắt cô vẫn thế, trong trẻo và xanh thẫm như một khoảnh khắc của tương lai. Cái cách cô nhìn hắn vẫn thế, hắn có cố nhìn lại một cách hờ hững thì trong lòng như vẫn trào ra bao điều xao xuyến. Một giây. Hai giây. Rồi hai người khẽ mỉm cười và đành ngoảnh mặt đi, như vì sự đa tình quá lớn mà thành ra vô tình vậy.  

Có ngừơi nào đó đã nói rằng, bất hạnh thay cho những ai yêu mà không thể nói. Nhưng rồi người khác lại bảo, đừng làm điều gì để phải hối hận về sau. Đấy, người đời họ cứ như thế, nói gì cũng được, phe nào cũng có. Thôi thì hắn chẳng nghe ai, vì cuộc đời này có ai giống ai đâu. Như khi ngừơi ta khuyên “Không nên tin vào tinh yêu sét đánh”, thì hắn cũng chẳng muốn tin. Rồi một lần khi còn là một thằng du học sinh mới đến lạ nước lạ cái, hắn bất chợt đi ngang qua cô bé. Thế là… “sét đánh” – cái thứ sấm sét làm bằng đôi mắt xanh và mái tóc vàng óng ả ấy, đơn giản thế thôi mà ghê gớm và đột ngột lắm.

Càng lớn ngừơi ta càng có dịp trải nghiệm nhiều điều và vì thế họ càng tin vào nhiều thứ. Đăng đã tin vào thứ “tình yêu sét đánh”, hắn còn phải tin vào cả “duyên số” nữa. Không tin sao được khi hắn lại nhìn thấy đúng cô bé ấy ngồi ngay bên cạnh trong ngày đầu tiên vào lớp. Ông giáo kêu mọi người làm quen với nhau, và cô nàng quay ngay qua phía Đăng:
- Xin chào, mình là Mary. Rất vui được gặp bạn.
Xin chào, bạn thật là tuyệt vời. Bạn có thể để tôi ngắm bạn cười mãi thế này được không? Chỉ tiếc là không phải lúc nào hắn cũng nói được điều hắn nghĩ. Hắn đành thay bằng:
- Còn tôi là Đăng.

Nếu có ai đó tìm ra được khái niệm của sự hòan hảo, thì chắc nó sẽ giống Mary đến lạ lùng. Đăng luôn nghĩ như thế. Giữa một thế giới vờ kịch và vô tình, cô vẫn luôn hòa nhã, vui vẻ với mọi người xung quanh một cách chân thành. Đối với bạn bè cô, Mary là người bạn tuyệt vời. Đối với Đăng, cô còn là một sinh viên tuyệt vời. Cô đến lớp đều đặn và làm bài đầy đủ. Điểm số của cô thì, không cao quá cũng chẳng thấp quá, mà cứ… vừa vừa một cách hoàn hảo. Mary sẽ chấp nhận một điểm D như cách cô chấp nhận điểm A: mỉm cười, khẽ nhún vai, rồi cất. Mary cũng chấp nhận Đăng như chấp nhận bất kì ai khác: vẫn quay sang cừơi nói và hỏi han, vẫn kể lể những chuyện kiểu “ông kia buổi sáng dắt mèo ra đường”, dù cô vẫn nhận ra một ánh nhìn xao xuyến không cố ý của cậu bạn đến từ thế giới khác.

Thật ra Mary “hoàn hảo” có một khuyết điểm, đó là John, bạn trai cô. Lần đầu tiên Đăng gặp hắn, hai người đã vào ngay trạng thái không mấy thân thiện. Lúc Mary còn đang giới thiệu cả hai cho nhau, John đã nhìn Đăng một cách rất touch-my-girl-and-you’re-dead-before-you-know-it. Đăng thì khẽ thở dài theo kiểu I-wouldn’t-ever-go-for-her-anyway. Cute babe đi với tough guy sao? – cả cái khuyết điểm này cũng chỉ làm tăng thêm mức độ “hợp lý” của cô nàng.

Những con người hoàn hảo như Mary thì nghiễm nhiên thuộc về một thế giới khác những kẻ không-được-hoàn-hảo-cho-lắm như Đăng. Thế giới của Mary đầy sắc màu đẹp đẽ, đầy những sự tiện nghi cùng những cô nàng hoàn hảo khác. Những cô bé ấy, mỗi lần gặp Đăng lại vừa cười thật tươi vừa nhìn Đăng soi mói. Chẳng bù với thế giới của Đăng, xám xịt một màu lo toan bề bộn.

Vậy cho nên dù biết nhau đã nhiều ngày tháng, cả hai vẫn chỉ là những người xa lạ, dù Mary vẫn xâm chiếm ý nghĩ trong Đăng mỗi ngày không thương tiếc. “Cự ly” mãi chẳng cải thiện do “tốc độ” không tồn tại. Và cũng vì vậy cho nên hôm nay, khi Mary mời hắn đi dự tiệc sinh nhật của cô bé, hắn nói:
- Xin lỗi, tối nay tôi bận rồi. Mọi người vui vẻ nhé.

Thế là hắn quay lưng đi khỏi, còn lại một ánh nhìn buồn bã vẫn mãi hướng theo. Có uổng phí quá không? Có hững hờ quá không? Không hề. Bởi vì hắn tin rằng, vấn đề chưa bao giờ là liệu hai người có yêu thương nhau hay không, mà là liệu họ có thể bước cùng nhau trên suốt cả quãng đường.

***

Xếp xong mấy thùng cạc-tông vào kho, hắn ngồi xuống đất vừa thở vừa ngẫm nghĩ. Con người ta làm lụng bao nhiêu thì cũng chỉ vì cái ăn và cái ở, nhiều khi túng quá chẳng có chỗ cho tình yêu chen vào. Chả biết cái nào quan trọng hơn, nhưng nếu có thể đánh đổi mọi thứ để được cái thứ ba kia, có lẽ hắn cũng…
- Hết giờ rồi, cậu cũng về nghỉ đi thôi! – Ông chủ ở đâu chui ra, vừa nói vừa ngốn nước ừng ực.

Đêm xuống, và sương lạnh cũng xuống theo, lạnh ngắt. Con đường trông đen kịt và khô khốc, dù ở hai bên đường những cột đèn vẫn rọi. Đăng ngửa cổ lên nhìn, ngọn đèn đường vẫn lấp ló trên cao chẳng bao giờ nhìn xuống. Những con bọ gì đấy (không biết ở Mĩ có mối không?) bay dày đặc xung quanh. Lần nào ngửa cổ lên hắn cũng sẽ thấy chúng bay quanh đấy, bay mãi, như thể từ ngàn đời nay hết con nọ đến con kia cứ thi nhau vờn quanh rồi đâm đầu vào thứ ánh sáng vàng hoe le lói. Mà thứ ánh sáng ấy vẫn chẳng thuộc về ai, chẳng thuộc về con đường cùi cũi phía dưới, hay đàn bọ vo ve xung quanh. Nó chẳng thuộc về ai cả, cứ ở nguyên đấy để nếu người ta ngước lên thì nhìn thấy nhưng chẳng thể nào với tới.

Căn phòng Đăng ở tuy nhỏ bé nhưng khá ấm cúng. Ấm cúng một phần là vì kín gió, một phần là vì… bừa bộn. Chăn gối quần áo đầy ra kín cái giường; quà sinh nhật cho Mary thì nằm chỏng chơ trên bàn bên đống tập vở. Hắn bước vào, cởi áo khoác ra, vắt lên ghế, rồi quăng mình lên giường nằm nghĩ ngợi. Bữa tiệc sinh nhật chắc đông vui lắm. Giá như…

“Cộc, cộc, cộc!” – Có ai đó gõ cửa. “Thằng phòng bên cạnh qua mượn bao gạo chăng?” – Đăng vừa đoán vừa lững thững bước ra. Rồi hắn thốt lên:
- Mary! Có chuyện gì vậy? Sao lại say thế này?!   
Hắn dìu cô vào và để cô ngồi xuống ghế. Mùi rượu và nước hoa từ Mary hòa lẫn vào nhau làm hắn nao lòng.
- Em chia tay với John rồi… tối nay… - Cô bắt đầu thổn thức.
- Tôi xin lỗi… - Đăng buột miệng. Lúc này hắn quá ngạc nhiên và bối đến nỗi chẳng biết nên nghĩ gì hay nói gì. Thậm chí hắn không thể hiểu vì sao Mary lại đến đây. Jackie thân thiết của cô đâu? Liz đâu, Rachel đâu, và bao nhiêu người khác nữa đâu? Tại sao lại tìm đến hắn? Hắn thậm chí chưa bao giờ là…
- Thế Jackie đâu? Tôi gọi cho Jackie đến nhé? – Đăng đề nghị.
- Jackie… Jackie giờ đi với John… - Mary nghẹn ngào.

Như thế là đủ để hắn hiểu. Bạn thân đi với bạn trai. Bi kịch. Những thứ tưởng chừng chỉ có trong phim không ngờ cũng xảy ra ngoài đời thật. Cuộc sống thỉnh thoảng lại chứa đầy sự trớ trêu và đau khổ, để một linh hồn mỏng manh như Mary phải tìm đến một kẻ xa lạ như Đăng, để giờ cả hai ngồi đây như những người không còn đất sống.

Khuôn mặt thanh tú cùng đôi mắt nhắm nghiền đổ gục xuống bàn ngay trước mặt Đăng. Rất khẽ khàng, em nói:
- Sao chẳng bao giờ nói là anh yêu em hả Đăng...?

Thế rồi em thiếp đi. Hắn vẫn ngồi đấy, im lặng nhìn những lọn tóc của em vẫn vàng hoe, đung đưa dịu dàng. Mà cái gì vàng hoe thì, cũng như ánh đèn leo lắt ngoài kia, làm sao với tới được.

--------------------
Other short stories:
Và gió vẫn không ngừng thổi
Chín
Đứt Đoạn
Bão Về
Tôi Việt

Comments

Popular posts from this blog

Fei's Mooncakes

Fei is a Chinese guy at work who is socially awkward. He does not hang out with others, nor does he talk to anyone beyond “Good morning” and “How are you.” It’s not that Fei doesn’t want to: he’s unable to. But he would bring food to us as gifts – Chinese cakes, Chinese candies, Chinese snacks – for Lunar New Years and other Chinese festivals. That’s what people do in Asia as a way to maintain relationships. A social obligation. The Mid-Autumn Festival is near. No one at work besides me, another Asian, knows about this festival. Fei brings mooncakes, a type of round-shaped pastries, to work and gives each of us a box. The packaging looks gorgeous: a red square box with gold patterns depicting a lady dancing next to the moon. Inside is eight round pastries, about two inches in diameter. “Thank you very much!”, I say, as Fei hands me a box. Every day since, Fei comes over to my office and asks if I have tried the mooncakes. I have not, but I will soon, I tell him, feeling slightly guilty

How Many Words in This List That You Know?

How are you doing on your readings in general and more specifically in developing your vocabularies? Recently I started reading a book for my Finance class called The End of Wall Street by Roger Lowenstein. In the very first chapter of the book – a short 6-page prologue, there were many words that I did not know, and I am listing them here: destitute somnolent bulwark scrutinize (to) prick quiescent laudatory salient fervent (adj) frothy parlance umbilical (cord) placate carnage plenitude opiate dictum stupendous I was so surprised to see so many new words in such a small amount of pages! How is this Roger Lowenstein guy? You would think that while reading a finance book, the only words you would stumble upon are technical terms or lingos. Or maybe I am just bad. How many words in the list above that you already know?

Đường Của Tôi

  Hẹn một ngày thời cấp Hai nông nổi Bỏ ngây thơ, tôi góp mặt cho đời Đây là lúc mải chơi game, không học Tôi phó mặc, kệ thứ hạng hư không. Bạn Đường à, sao ngồi bên tôi vậy? Sao nói chuyện luyến thoắng mãi không thôi? Làm kiểm tra sao bạn che tay lại? Tại sao bạn chạm ngỡ ngàng tim tôi? Và tôi chợt nhận ra đời quá đẹp Thơ: nắng đọng; câu hát: sự ru êm Nhận ra đời dành cho ta hy vọng Nhận ra lòng tự nhiên chọn yêu em. Lễ tốt nghiệp trong một chiều mưa rơi Nỗi niềm kia mặc nhiên chưa nói được Đường của tôi không cùng tôi chung bước Mảnh chân tình không trọn vẹn, buông lơi. Ngày hối hả, bao ngả cuộc đời trôi Đường gặp tôi, rồi thôi, câu giã biệt Giã biệt đường đi tôi mải miết Bởi mưa chiều nay đã tạnh, em ơi!