Skip to main content

Và Gió Vẫn Không Ngừng Thổi



Những điều bạn sẽ đọc dưới đây thật ra là một câu chuyện, một câu chuyện hoàn toàn không vì bất kì một mục đích tôn giáo hay chính trị. 

Tôi bị ung thư gan.

Bác sĩ nói với tôi xong thì nhún vai đầy bất lực, kèm theo ánh mắt buồn bã vì thương hại. Rồi ông đi khỏi, bỏ lại tôi ngồi chết trân ngay giữa căn phòng trống. Mọi thứ trở nên hụt hẫng, vô vọng, và cả khối tinh thần tôi rơi xuống sàn nhà cái “Chịch!” Cái phần vô hồn còn lại trên ghế, sau một lúc bất động thì bỗng cười rống lên ha hả như điên dại. Thế là xong! Đâu còn gì để nói nữa. Tệ thật. Tệ thật!!! Tôi gào lên giọng khản đặc, chồm tới và đổ xuống…

Tôi nghiêng đầu ngó qua khung cửa sổ và ngắm bầu trời xanh trên cao. Tôi sinh ra để làm gì vậy? Mười chín năm. Mười chín năm ròng của sự cố gắng, của sự nỗ lực hết mình. Mới ngày hôm qua thôi trong tôi còn hoài bão lớn lao. Trở thành anh hùng cứu thế giới sao? Giàu có nhất Đông Nam Á sao? Chỉ là viển vông, sáo rỗng cả mà thôi. Giá như tôi có thể đi làm, lấy vợ, đẻ con, nuôi con, sống một cuộc đời thật bình dị như người ta. Đơn giản thế thôi!...

Ba tháng. Chỉ sau ba tháng là mọi thứ sẽ chấm dứt. Không còn tương lai. Không còn ước mơ. Không hy vọng.

Tôi nghiêng qua bên phải và nhìn mẹ tôi đang ngồi cạnh bên, gục xuống vì khóc ngất đêm qua. Ôi mẹ ơi, mẹ sinh con ra làm gì? Nuôi nấng dạy dỗ con bao năm qua để làm gì? Nhìn con bằng ánh mắt tràn đầy hy vọng làm gì? Và giờ đây, đau khổ tột cùng như vậy, để làm gì? Mọi thứ bỗng nhạt nhòa, và tôi run rẩy đưa tay lên lau mắt…

Tôi thức giấc, nhận ra bạn bè đang đứng xung quanh nhìn tôi lo lắng. Khuất trong góc đằng kia là em, bàn tay đang che đôi môi mím chặt. Đôi mắt em đẫm lệ, vẫn kiên quyết không chịu quay đi và sụp xuống nức nở như người ta vẫn hay làm trong phim ảnh. “Mọi người ngồi xuống đi chứ đứng một đống làm gì vậy? Tôi có chết ngay đâu mà sợ?” Em ơi xin đừng khóc. Mọi chuyện thế là chấm dứt rồi. Anh đã không thể giữ lời hứa. Anh xin lỗi em. Em đừng khóc nữa, em à!...

Tôi đang dạo bước bên những hàng cây thì nhìn thấy cái kén bướm. Tôi đứng đó ngó cái đầu nhỏ thập thò chui ra, mặc cho thời gian trôi qua bất tận. Con bướm non bật cánh, đập đập và trước khi kịp bay đi thì bị tôi chộp mất. Tôi và bướm nhìn nhau như hai thái cực của số phận từ ngàn đời. “Mày được sinh ra và sẽ sống. Tao thì chết. Mày sống còn tao chết!” Ánh mắt tôi vung lên cái nhìn thù hằn, ghê tởm. Hai ngón tay xiết lại, và con bướm vội bay đi, lạng quạnh vì sứt mất một phần cánh…

“Rầm!” Tôi ngoảnh lại và chẳng thấy gì. Chỉ có tiếng la ó phía bên kia bức tường rào. Hôm sau cô y tá kể là chiếc xe lam vấp phải ổ voi ma mút, lật hai vòng và tông vào ba cái xe máy…

Tôi đặt tô cơm qua một bên. Ăn uống còn ích lợi nỗi gì nữa. Không biết chết đói có khi nào dễ chịu hơn không?...

Tôi rướn cao hàng lông mày lên vì ngạc nhiên. Trong ti vi trước mặt là cảnh vài cái nhà máy thủy điện ngoài Bắc bị sập. Nước tràn vào nuốt gọn mấy ngàn năm Văn Hiến. Miệng tôi hơi há ra. Gì mà khủng khiếp vậy trời?!

Tôi cảm thấy thân thể yếu dần. Mỗi lần cựa quậy thì bụng bên phải nhói đau đến phát gục. Tôi bám tay vào thành giường, tự hỏi bàn tay này còn có thể cảm giác mọi thứ được thêm bao lâu nữa…

Tờ báo Thế Giới trong tay tôi rơi xuống cái “bộp!”. Trang nhất đưa tin hạm đội tàu ngầm Trung Quốc bất ngờ tấn công hai cảng của Ấn Độ. Trong ảnh là marines đang tràn vào Mumbai nghi ngút khói.

Chuyện gì sảy ra thế kia? Tôi tự hỏi và thở dài. Quả nhiên sau khi biết mình sẽ chết, mọi thứ đâu còn như trước nữa.

Bắc Triều Tiên nhấn nút màu đỏ, và quả bom rơi vào Tokyo lúc mặt trời sắp lặn. “Vậy giờ không phải là hai lỗ mà là ba lỗ”, tôi nghĩ.

Liên Bang Nga, trong một lần diễn tập thì ngư lôi phát nổ. Đội ngũ tàu ngầm hạt nhân số một thế giới biến mất trong nửa tiếng đồng hồ lạnh ngắt.

NATO tham chiến, kéo theo 36 nước khác. Đại Thế Chiến thứ n bắt đầu.

Mọi người khắp nơi khóc than. Tôi cũng buồn, tay gãi gãi cái gáy giờ đây lưa thưa tóc.

Quốc gia liên hợp Cam–Thái đánh bại Lào. Liên bang Cam Thái Lào thành lập, và bắt đầu tạo sức ép với Việt Nam.

Mỹ đánh bại Hà Lan tại mặt trận Tây Úc. 23 quốc gia còn sót lại trên thế giới tiếp tục cuộc chiến.

Quốc hội kì thứ m diễn ra tại thủ đô Sài Gòn. “Chúng ta sẽ đánh!” - thủ tướng giơ cao nắm đấm quả quyết.

Tôi nhìn ra ngoài qua cái lỗ xi măng nhỏ. Bầu trời buổi trưa giờ âm u khói do bom đạn. Nhanh đến vậy sao? Mới tuần trước tôi còn thấy nắng, giờ chỉ còn sấm chớp gào giật kinh hoàng.

Tôi hiểu điều gì đang sảy ra. Apocalypse. Armageddon.

Tôi vừa cài xong cái nút áo trên cùng thì mẹ xuất hiện. Bà run rẩy:

- Con đi thật sao? Con đang bệnh mà!

Tôi ngảnh lại, nhìn bà đầy yêu thương rồi nhoẻn miệng cười:

- Bác sĩ nói con còn sống tới hai tuần lận!

Rồi vác súng đi khỏi…

Viên đạn xuyên qua bụng tôi bên phải, có lẽ lại trúng chính cái lá gan đang teo tóp. Sức lực trong người tôi tuột khỏi tay rơi cùng khẩu súng. Tôi gục ngã trên nền đất đá khô nẻ. Bên cạnh tôi là một con bướm già cũng đang thoi thóp. Một bên cánh của nó bị sứt, vẫn còn đập đập như muốn níu lại một điều chi vô cùng. Mọi thứ tối dần. Người tôi cũng nhẹ dần.

Cảm giác đau đớn thoáng biến mất. Những tiếng hỗn loạn ầm ĩ cũng dần dịu đi, và mảnh đất tôi đang nằm lên thì trở nên thật mềm mại. Tôi cố gượng dậy, ngạc nhiên vì mình có thể, và vì bầu trời mù mịt khói đang bắt đầu tan ra. Ánh sáng từ bên trên tỏa xuống, ngập tràn và đày ắp.

Không còn chiến tranh. Không còn khổ đau.

Và giờ tôi đang bay trên khoảng không xanh trong vắt. Đằng xa kia là em, làn tóc mềm mại tung bay, và tay đang chìa về phía tôi vẫy gọi.

-----------------------------------------------------------
Other short stories: 
Những Lọn Tóc Vàng Của Mary
Chín
Đứt đọan 
Bão về
Tôi Việt

Comments

  1. cai na`y thu vi. na`^ ^ doc dzui do. Rat u la` sang ta.o

    ReplyDelete

Post a Comment

Popular posts from this blog

How Many Words in This List That You Know?

How are you doing on your readings in general and more specifically in developing your vocabularies? Recently I started reading a book for my Finance class called The End of Wall Street by Roger Lowenstein. In the very first chapter of the book – a short 6-page prologue, there were many words that I did not know, and I am listing them here: destitute somnolent bulwark scrutinize (to) prick quiescent laudatory salient fervent (adj) frothy parlance umbilical (cord) placate carnage plenitude opiate dictum stupendous I was so surprised to see so many new words in such a small amount of pages! How is this Roger Lowenstein guy? You would think that while reading a finance book, the only words you would stumble upon are technical terms or lingos. Or maybe I am just bad. How many words in the list above that you already know?

Fei's Mooncakes

Fei is a Chinese guy at work who is socially awkward. He does not hang out with others, nor does he talk to anyone beyond “Good morning” and “How are you.” It’s not that Fei doesn’t want to: he’s unable to. But he would bring food to us as gifts – Chinese cakes, Chinese candies, Chinese snacks – for Lunar New Years and other Chinese festivals. That’s what people do in Asia as a way to maintain relationships. A social obligation. The Mid-Autumn Festival is near. No one at work besides me, another Asian, knows about this festival. Fei brings mooncakes, a type of round-shaped pastries, to work and gives each of us a box. The packaging looks gorgeous: a red square box with gold patterns depicting a lady dancing next to the moon. Inside is eight round pastries, about two inches in diameter. “Thank you very much!”, I say, as Fei hands me a box. Every day since, Fei comes over to my office and asks if I have tried the mooncakes. I have not, but I will soon, I tell him, feeling slightly guilty

The Ineffectiveness of English

I have interacted with English since kindergarten, and for the last four years I have been living in the US, using solely English for daily communications. Despite my effort of continual self-improving, I can’t quite understand the language. There have been explanations, of course, such as how it’s not my first language, how cultures and traditions get in place… Only recently, it strikes me with a more understandable reason: English is an ineffective language. There are so many disadvantages of English. First of all is the way one person talks to another. You can only use “I” and “you” no matter if the person you’re talking to is an earthworm or a high king. The same with “he”, “she”, “it”, and “they”. All the languages that I have ever associated with, which are French, Japanese, Korean, Vietnamese, and Cantonese, they have different words to address different people. I believe this should be the way to talk, since each person requires to be treated with respect, order, and