Dạo này tự nhiên tôi nhớ về thời học cấp Hai.
Hồi đó ba tôi chú trọng việc học tập của tôi lắm, đầu tư cho nguyên cái bàn học hoành tráng. Cái bàn có bao nhiêu ngăn kệ, thừa chỗ cho tôi đựng đủ mọi thứ. Đó là một nơi lý tưởng để người ta sáng tác thơ văn hay này sinh những ý tưởng vĩ đại. Hoặc là để học. Tôi chậm lớn trong tư tưởng và nhân cách nên hồi ấy đâu có dùng nơi này để làm được điều chi vĩ đại. Và cũng chẳng học hành là mấy.
Cảm hứng học hành đến với tôi năm lớp 12, có nghĩa là cả thời cấp Hai tôi học đại khái cho có. (Vậy mà không hiểu sao vẫn đều đặn lên lớp một cách đáng sợ.) Bài tập về nhà tôi thường không làm, bài cũ tuần trước cần ôn lại tôi không bao giờ ôn; nói chung là tôi đã trải qua rất nhiều buổi tối không học chút xíu nào cả. Khổ một nỗi là, ba tôi chú trọng việc học tập của tôi lắm.
Vào buổi tối, cứ mỗi lần tôi không ngồi học mà đi chơi hay làm cái gì đó khác thì ba tôi sẽ hỏi “học xong chưa?”, và nếu tôi trả lời là “dạ rồi” thì ông sẽ kiểm tra xem có những bài gì và tôi đã học hết thiệt chưa. Vấn đề là nếu trong một buổi tối tôi chịu ngồi học chăm chỉ 100% thì vẫn sẽ không thể vượt qua được sự khảo sát rất gắt gao của ba tôi, thành ra cái sự “học xong hết rồi” nó viển vông như một con heo màu hồng bay qua bầu trời xanh thẳm.
Vậy nên những ngày tháng cấp Hai là những ngày tháng tôi ngồi ở bàn học và làm những chuyện nhảm nhí. Tôi ngồi đó vẽ vời, nghĩ ngợi, và mơ tưởng. Trò chơi ưa thích nhất của tôi lúc đó là cầm một tay một cây bút và cho hai bàn tay… đánh nhau như hai chiến binh giác đấu. Ngón giữa là cái đầu, hai ngón trỏ và áp út là hai cánh tay cầm vũ khí (cây bút) với sự hỗ trợ của ngón cái. Chiến binh tay phải giỏi võ hơn và hung hăng hơn nên thường đánh thắng. Chiến binh tay trái thì hiền lành tốt bụng hay giúp bà lão băng qua đường. Đồng hồ chỉ 10 giờ tối thì hai bạn không đánh nhau nữa và tôi thì đánh răng đi ngủ.
Cái bàn học ấy giờ vẫn còn nằm ở nhà ba mẹ tôi ở Việt Nam, trơ trọi không ai dùng. Hai cái ngăn bàn vẫn chứa đựng bao kỉ niệm của cuộc đời tôi hồi mới lớn.
Hồi đó ba tôi chú trọng việc học tập của tôi lắm, đầu tư cho nguyên cái bàn học hoành tráng. Cái bàn có bao nhiêu ngăn kệ, thừa chỗ cho tôi đựng đủ mọi thứ. Đó là một nơi lý tưởng để người ta sáng tác thơ văn hay này sinh những ý tưởng vĩ đại. Hoặc là để học. Tôi chậm lớn trong tư tưởng và nhân cách nên hồi ấy đâu có dùng nơi này để làm được điều chi vĩ đại. Và cũng chẳng học hành là mấy.
Cảm hứng học hành đến với tôi năm lớp 12, có nghĩa là cả thời cấp Hai tôi học đại khái cho có. (Vậy mà không hiểu sao vẫn đều đặn lên lớp một cách đáng sợ.) Bài tập về nhà tôi thường không làm, bài cũ tuần trước cần ôn lại tôi không bao giờ ôn; nói chung là tôi đã trải qua rất nhiều buổi tối không học chút xíu nào cả. Khổ một nỗi là, ba tôi chú trọng việc học tập của tôi lắm.
Vào buổi tối, cứ mỗi lần tôi không ngồi học mà đi chơi hay làm cái gì đó khác thì ba tôi sẽ hỏi “học xong chưa?”, và nếu tôi trả lời là “dạ rồi” thì ông sẽ kiểm tra xem có những bài gì và tôi đã học hết thiệt chưa. Vấn đề là nếu trong một buổi tối tôi chịu ngồi học chăm chỉ 100% thì vẫn sẽ không thể vượt qua được sự khảo sát rất gắt gao của ba tôi, thành ra cái sự “học xong hết rồi” nó viển vông như một con heo màu hồng bay qua bầu trời xanh thẳm.
Vậy nên những ngày tháng cấp Hai là những ngày tháng tôi ngồi ở bàn học và làm những chuyện nhảm nhí. Tôi ngồi đó vẽ vời, nghĩ ngợi, và mơ tưởng. Trò chơi ưa thích nhất của tôi lúc đó là cầm một tay một cây bút và cho hai bàn tay… đánh nhau như hai chiến binh giác đấu. Ngón giữa là cái đầu, hai ngón trỏ và áp út là hai cánh tay cầm vũ khí (cây bút) với sự hỗ trợ của ngón cái. Chiến binh tay phải giỏi võ hơn và hung hăng hơn nên thường đánh thắng. Chiến binh tay trái thì hiền lành tốt bụng hay giúp bà lão băng qua đường. Đồng hồ chỉ 10 giờ tối thì hai bạn không đánh nhau nữa và tôi thì đánh răng đi ngủ.
Cái bàn học ấy giờ vẫn còn nằm ở nhà ba mẹ tôi ở Việt Nam, trơ trọi không ai dùng. Hai cái ngăn bàn vẫn chứa đựng bao kỉ niệm của cuộc đời tôi hồi mới lớn.
Comments
Post a Comment