Lâu lâu tôi mới lại chui lên Tuổi Trẻ Online (TTO) để đọc, nào ngờ lại gặp ngay câu chuyện sinh viên thi trượt trả thù thầy giáo bằng… 5 lít axit. Phải nói là choáng. Chi tiết câu chuyện thật tôi không muốn bàn đến.
Điều tôi cảm thấy là buồn. Rõ ràng là xã hội Việt Nam , đặc biệt là giới trẻ ngày nay đang thiếu một cái gì đó mà sao không ai biết hết. Sinh viên thi trượt thì tạt axit thầy giáo, học sinh các cấp ghét thì đâm chém nhau, thích thì… đi nhún với nhau(!) kinh vãi hàng. Đến ngay cả đứa bé học mẫu giáo gặp bà ăn mày thì không giơ tiền mà lại giơ… ngón giữa ra chẳng biết học ai. Mà tuổi trẻ đã thế thì lớn lên đâu thể khá hơn được. Thế nên, rõ ràng là chúng ta đã quên điều gì đó.
Thà cứ như những thằng bạn lớn tôi, ngồi văng tục chửi đời với nhau nhưng rồi biết phải làm gì cho phải. Nhiều khi gặp người này người nọ ta chưa biết được ai khá hơn ai đâu.
Những cái đấy tôi gọi theo sách là giá trị tinh thần. Và vì cùng một loại với nhau, nên cái này cái kia cũng vì thế mà ảnh hưởng qua lại. Văn hóa xã hội không có, thì rồi tình bạn, tình yêu, hay tình gì khác cũng bị bóp méo theo. Thế nên giờ đây nhiều khi bạn bè đâm lén nhau, người yêu phản bội phũ phàng nhau. Để rồi giữa bao giòng người phóng vùn vụt theo những thứ vẩn vơ, kẻ “lỗi thời” như tôi đứng trơ trọi, nhìn quanh tìm những cá thể đồng loại hiếm hoi. Nhưng chỉ nhìn nhau để biết thế thôi, vì sợ nếu cử động một chút cũng sẽ bị cuốn theo dòng chảy khủng khiếp đó. Chúng ta là Robinson của thời hiện đại.
Sau này tôi sẽ dạy con là, “Con ngoan, nhớ bỏ rác vào thùng, và nhớ chào người lớn khi gặp.”
Comments
Post a Comment