Ngày trước đọc blog anh làm tôi thích thú vô cùng. Kiểu như người ta vô tình tìm thấy một ngôi nhà rồi khẽ bước vào để khám phá sắc màu riêng phía sau từng cánh cửa. Tôi cười tít mắt khi thấy những con thú origami mà anh xếp rồi thì câu chuyện anh đùa vui về một con cá vàng…Thấy hay ghê! Cái cách mà anh tận hưởng cuộc sống thật khác. Thế giới của riêng anh là đây. Thế rồi, cứ mỗi ngày tôi lại tung tăng vào blog anh. Đó trở thành một thú vui nho nhỏ của tôi. Rồi tôi đọc được những entry mà anh viết về một cô gái. Người mà anh thầm yêu. Những dòng anh viết như ở nơi xa nhất của ngôi nhà đầy sắc màu ấy, nó mang một vẻ đượm buồn. Và là phần kín đáo trong lòng anh mà tôi đã khẽ chạm đến. Anh viết” tim nằm ở bên trái nhưng cơn đau ở giữa ngực co thắt lại.” Bỗng tôi cảm nhận rõ mồn một nỗi đau ấy, đau đớn đến lạ kỳ. Nó gợi cho tôi nhiều điều, về những lúc tôi ngồi co mình cuộn tròn lại, ôm lấy bản thân trong lúc sự đau đớn đấy quấn quanh người. Tôi hiểu được điều anh nói, quá rõ nét. ...
There's Hope Within Each Flower