Nhớ lại tết năm ngoái, thằng Cường và tôi ngồi nhà chị Ngọc cặm cụi ăn cái bánh chưng chị Châu mua. Nhai khó mà nuốt cũng khó, vậy nên khi chị hỏi “Có ngon không?” thì xuýt nghẹn. Mà nghĩ thấy thằng Đăng nói đúng, “có là tốt rồi”, chứ năm nay làm gì có, cho nên vẫn thấy nghẹn mà là nghẹn cái khác… Cái thú chờ năm mới hình như cũng chẳng có. Hồi ở Việt Nam , mỗi năm lại ngồi đón giao thừa. Khi cái kim giây lết qua số 12 là tôi lại cảm thấy điều chi phi thường. Ba năm trôi qua cũng có cái ảnh hưởng của nó. Lần này đang ngồi chỗ làm chợt ngó đồng hồ rồi nghĩ, “Ờ, qua năm mới rồi.” Chả hiểu mẹ tôi nghĩ gì lại chúc năm nay “có người yêu tốt.” Chậc, người yêu thì đầy ra đấy, chỉ tiếc là của người khác… Lại ngó lại bài blog giờ này năm ngoái viết về Orchid, và tôi lại thấy buồn buồn. Chẳng biết lúc đó là tình yêu không, hay chỉ là ngộ nhận. Mà nói ra thì, cái cậu ấy yêu người ta làm gì mà lắm thế (- dù không bằng tôi bây giờ)? Rồi hắn viết blog kiểu gì mà ngắn gọn, tình cảm thế? Chẳng bù v...
There's Hope Within Each Flower