Là người anh trai, đâu thể nào ôm ấp, vuốt ve hay nói với em những lời âm yếm. Chẳng thể mang đến cho em những điều ngọt ngào như người chị gái, nhưng đâu vì vậy mà tình anh em lại trở nên nhỏ bé? Nghĩ lại thì, những ngày tháng anh đi học ở Montana, hỏi có nhớ nhà không thì không hẳn nhớ, nhưng nỗi nhớ em trai thì vô vàn. Khái niệm “quê hương” của anh giờ đã có em như một phần không thể thiếu, một phần quê hương vừa rất nhỏ bé lại thật lớn lao biết chừng nào!
Vì hoàn cảnh mà anh phải đi học xa, chẳng mấy khi ở gần em. Giá mà anh có thể thấy em khôn lớn từng ngày. Giá mà anh có thể kể được cho em thêm nhiều chuyện cổ tích… “tự chế”, hay vẽ cho em thêm nhiều siêu nhân và robot. Lúc em cố gắng gấp con khủng long mà mãi chẳng được, giá mà anh có ở đó để giúp em dù trong giây lát. Giá mà anh lại được đón em về như thời em học mẫu giáo. Giá mà ngay lúc này đây anh có thể ôm em thật chặt như ôm cái gối bông mập tròn… Nhưng “Live goes on” - cuộc sống sẽ cứ mãi trôi về phía trước, có bao nhiêu “giá mà” đọng lại lại trong anh rồi cũng sẽ bay đi, nhẹ nhàng trong gió thoảng. Con đường anh đi tới ngày mai, đó là con đường của kí ức ngày hôm qua cùng em.
Hôm nay là sinh nhật em, em được tám tuổi rồi sao? Sắp cao lớn và đẹp trai hơn anh hai rồi sao? Thời gian đôi lúc trôi nhanh thật, phải không em?
Chăm sóc mẹ dùm anh hai, và ngày mai trở thành người đàn ông chân chính, em nhé.
12-8-2008. Chúc mừng sinh nhật em!
Comments
Post a Comment