Hỡi nắng đỏ từ trên cao xa vút
Sao đưa em trở lại chốn xưa này?
Sao lòng tôi còn bồi hồi đến vậy?
Lại những dòng thơ hữu hạnh, vô vần.
Ngày vụt trôi nhẹ tênh vào bất tận
Tự trách hận sao mãi chẳng nên lời
Đoạn tình mơ khắc khoải chốn xa vời
Như số mệnh suốt một đời chôn giấu.
Giữa cuộc đời hai ngả thuộc về đâu?
Trong quá khứ, tương lai, hay hiện tại?
“Chào anh nhé, mình gặp nhau sau vậy.”
Câu nói ở lại, người đã đi rồi!
Chiếc lá nhẹ còn đọng nét tinh khôi
Nay cuốn chặt, xiết lòng ngàn lộng gió
Cây chết lặng với theo vì lầm lỡ
Nào tuột tay trôi khát vọng muộn màng.
Tình vội đi trong nắng chiều xa vắng
Áng mây trôi sao cứ mãi lững lờ
Giấc mộng lại tan. Đơn giản. Bất ngờ.
Hỏi chăng lòng còn chút gì để nhớ?...
Comments
Post a Comment