Part 10: Trăng sáng – Chiếc hộp xanh – Nắng thủy tinh
Cậu sinh viên trẻ Hoàng muốn tìm hiểu và làm quen với một cô gái bí ẩn trong game Audition. Với sự giúp đỡ của cậu bạn thân tên Tuấn, mọi chuyện cũng dần đến hồi kết thúc…
Cậu sinh viên trẻ Hoàng muốn tìm hiểu và làm quen với một cô gái bí ẩn trong game Audition. Với sự giúp đỡ của cậu bạn thân tên Tuấn, mọi chuyện cũng dần đến hồi kết thúc…
Người ta đi cõng trăng
Tìm tình yêu thuở ấy
Giờ tôi đang ngắm trăng
Lòng nhớ em biết mấy...!
Tuấn đang nằm dài ra băng đá, bỗng giật mình tỉnh giấc bởi một người con gái tóc dài, đeo kẹp xanh đang đứng gần.
- Anh nằm đây không lạnh à?- Ừ, em. – Tuấn lồm cồm ngồi dậy, gãi gãi mái tóc bù xù.- Chuyện của Hoàng thế nào rồi anh? – Cô gái khẽ hỏi.
Tuấn phì cười, mắt vẫn nhìn lên bầu trời đêm đen lạnh:- Uhm, ngày mai hắn đi gặp Thạch sâu. Chỉ sợ hắn không vượt qua được sự khó khăn cuối cùng. Em biết đấy, Thạch sâu nó trông hơi…
Cô gái cười và nói:- Biết đâu đấy. Hoàng có khi lại làm được điều mà anh không thể. Người khó tính như anh đâu chịu làm quen với mấy cô xấu xí bao giờ!
- Uhm, cũng may là em lại đẹp. – Tuấn khẽ quay sang bên cạnh, nhìn cô cười dịu dàng.
Hai người lại cười, rồi cùng ngắm mặt trăng phía trên cao, tròn xoe và tỏa sáng thật hoàn hảo. Cô gái tóc kẹp xanh ngả đầu vào vai Tuấn, khẽ nói:
- Em đẹp hơn!- Uhm, đương nhiên rồi.
Tia nắng vàng hắt qua từng kẽ lá, vừa dịu dàng như mùa xuân, vừa cháy bùng sức sống như mùa hạ. Hoàng đứng đó, hai tay đang cầm một cái hộp nhỏ màu xanh non, mắt vẫn nhìn chăm chú về phía cổng trường trước mặt.
Hoàng bỗng nhớ lại lần hắn và Tuấn ngồi ngay quán cà phê gần đó cách đây mấy tháng, chờ mãi bất tận chỉ để rồi ngớ mặt ra vì đi nhầm vào Chủ nhật. Hắn vẫn nhớ như in lần gặp định mệnh, cái lần mà hai thằng nhìn thấy dung mạo “Thạch Sanh” mạnh mẽ đến choáng, khơi mào cả một chuỗi ngày quay cuồng trong sự kinh dị của “chàng”. Quay mãi để rồi khi dừng, Hoàng đã nhận ra sự đáng yêu chận thật, sự quan tâm dịu dàng từ saucon. Hoàng “Half-life” nổi tiếng vang dội một thời khắp máy chủ, một người con trai bị kêu là “tồi tệ”, đâu ai ngờ cuối cùng có thể tìm thấy sự bình thản trong lòng…
Tiếng chuông trường vang lên đầy kịch tính giữa buổi chiều đang lơ lửng. Đàn học sinh lại ùa ra hỗn độn, lại náo nhiệt, lại tràn đầy hình ảnh và màu sắc. Không có Tuấn ở bên cạnh, giờ đây Hoàng phải mở to mắt lia qua liếc lại, miệng vẫn lẩm nhẩm: “Giày cam to cao! Giày cam to cao!...”
Cổng trường sau một lúc náo nhiệt thì thưa dần. Bỗng Hoàng giật nảy người, tay suýt đánh rơi cái hộp xanh non bé bỏng, còn tim thì lộn lên lộn xuống đập lung tùng phèo như một thằng cấp hai nhảm nhí: Bóng dáng to cao lù lù xuất hiện, tóc vẫn đen kịt và nặng nề, đôi giày to bè vẫn màu cam tươi chói lọi. Lòng của Hoàng như chùn lại, khi dung mạo của Thạch Sanh lại hiện ra, “đặc biệt” và “rắn rỏi” còn hơn cả trong ký ức của hắn. Hoàng tần ngần định quay đi thì trong đầu lại hiện lên ánh mắt quả quyết và câu nói của Tuấn lúc sáng sớm: “Bây giờ hoặc không bao giờ, nhớ đấy!”. Hoàng hít một hơi sâu và nhìn thẳng vào Thạch Sanh. Cô bé mắt to. Gia đình sâu nhỏ bé. Những ngày tháng qua nhẹ nhàng. Sự bình yên… Hắn thở dài và ánh mắt trở nên dịu dàng. Hoàng từ từ tiến lại gần…
Thạch Sanh vung lên một ánh nhìn đầy uy lực, hung khí ở đâu cuồn cuộn tới, vây kín xung quanh Hoàng đến khó thở.
- Chuyện gì? – Thạch Sanh lên tiếng, gãy gọn.
Bao sự chuẩn bị trong đầu của Hoàng chả hiểu làm sao bay mất hết. Hắn đưa cái hộp nhỏ màu xanh non bé bỏng ra, buột miệng:
- Thiên Vương đại ca…
Thạch Sanh hơi cau mày rồi đưa tay ra chộp lấy, và mở nắp ra vội vàng.
- AAAAAAAAAAAAAAAhhhhhhhhhhh!!!... – Thạch Sanh rụt tay hỏi cái hộp, nhảy giật lùi lại và la hét ầm ĩ. Bên trong hộp là một con sâu mập tròn màu xanh lá, hơi co lại khi chiếc hộp bị vứt xuống phũ phàng. Thạch Sanh chạy mất.
Hoàng đứng đấy, chẳng thấy buồn hay tức giận chút nào. Hắn đau. Niềm hạnh phúc của một thằng con trai, bị vứt bỏ trong sự vô tình cùng chiếc hộp. “Sự yêu thương chân thật là vậy sao? Sự hy vọng ngọt ngào là vậy sao? Bao nhiêu cố gắng để rồi…, sự thật chỉ có như vậy thôi sao?...” Bàn tay hắn nắm xiết lại.
Một bàn tay nhỏ nhắn chìa ra, nâng con sâu xanh mập ú lên nhẹ nhàng. Trước mặt Hoàng là một cô bé cặp chéo hồng vừa chạy lại, đang vuốt ve con sâu và xuýt xoa:
- Ôi, tội nghiệp bé sâu tròn quá…
Hoàng ngẩng mặt lên nhìn. Cô bé trông thật xinh xắn với làn tóc mềm cài chiếc nơ trắng nhỏ. Cô cũng nhìn Hoàng bằng đôi mắt tròn xoe dịu dàng, xa lạ mà thân quen khôn tả. Hoàng sững người:
- …Nga… Mi?!
Cô bé hơi chun mũi, rồi cười tươi duyên dáng:
- Em là Nga, còn có “mi” không thì tùy anh.
Có hai người đang ngồi trong quán cà phê gần đấy nãy giờ. Cô gái tóc kẹp xanh nói khẽ:
- Em đẹp hơn!
- … Uhm, thì đương nhiên rồi. – Tuấn cười và nói.
Cô gái bật cười thành tiếng, lấy ống hút chọc vào tay Tuấn:
- Anh trước khi trả lời còn … ba chấm nữa! ^^!
Và thế là bầu trời cuối xuân lại tràn ngập nắng. Tuấn ngáp một hơi dài rồi thò tay ra mở cửa. Hoàng đứng đấy, cạnh chiếc xe nếu-transform-được-thì-hay của hắn.
- Hôm nay à? – Tuấn gãi gãi phía sau gáy.
- Ừ. Mày thấy tao mặc như vầy coi được hông? – Hoàng giơ tay ra như mấy cái ma-nơ-canh trong Nanomax.
- Không. Áo này hỏng, mày nên mặc cái áo sơmi tím có đính con bướm kim tuyến ấy. Quần phải màu cam, mà một ống phải ngắn tới… đầu gối. Rồi còn tóc tai mày kìa, hỏng!... - Tuấn nhìn trong một giây rồi tuôn một tràng, vừa tuôn vừa lắc đầu quầy quậy.
Hai thằng phá lên cười ha hả. Hoàng gật đầu:
- Ờ, vậy tao đi nhá! :D- Ờ, mày đi chơi vui vẻ. À mà sáng mai nhớ đi học đấy!
Hoàng phóng vụt đi. Tuấn cười rồi nhìn lên trên cao. Nhánh cây khô nẻ nào đâu đã mọc ra những nụ hoa nhỏ xíu, chúm chím và đáng yêu đến không ngờ. Phía chân trời xa kia phủ đầy nắng, lấp lánh như thủy tinh trong vắt.
HẾT.
--------------------------------------------------------------
Lời người viết:
Nói gì bây giờ? Thì hết rồi đấy. Mười phần, thôi thì cũng tàm tạm. Bản thân tôi vừa vui vui vừa buồn buồn. Hơn mấy tháng qua là chuỗi ngày mà thỉnh thoảng tôi lại phải nghĩ xem, chuyện gì sẽ xảy ra tiếp, Hoàng sẽ nghĩ gì, sẽ nói với Tuấn thế nào, và Tuấn thì sẽ giúp được gì. Bây giờ thì không như thế nữa rồi. Ba người bọn họ giờ đã tự biết phải làm gì tiếp.
Ý tưởng cho Sâu con online thật ra phát sinh cách đây chừng hơn một năm, rồi vứt đấy, thỉnh thoảng thêm thắt, lại vứt. Sau khi part 01 hoàn tất thì tôi nghĩ ra ngay kết thúc. Cái khó thành ra là làm sao có thể đi từ A đến Z? Cần và nên nhét cái gì ở giữa cho vừa hợp lý vừa hiệu quả? Thời gian trôi qua, và ý tưởng cũng dần hoàn thiện. Tôi vạch ra toàn bộ sườn ý rồi đăng luôn phần 01. Và thế thôi, mỗi tuần một part cho đến hết.
Thật sự cảm ơn mọi người trong thời gian qua. Ý tưởng nội dung này nọ đều không thể quan trọng bằng sự động viên, phê bình, và cả những nhận xét quá độc đáo từ các bạn. Một người thầy của tôi ở Montana , ông Koenen, đã nói, “Please give comments in blogs, for comments encourage the writer.”
Thank you all again, and see you next week!
Hay quá, bạn mình thật là pro :))
ReplyDelete