Skip to main content

Sâu Con Online


Part 1: Game pro – Audition – Bắt đầu

Hôm nay nó online. Nói ra thì ngày nào nó chẳng online? Trong “Game Pro” này không ai là không biết mặt thằng Hoàng “Half life” hết! Không chỉ vì tài bắn Counter Strike của nó rất pro, mà vì nó vốn thành trùm từ thời đó.

Cái “thời Half-life” ấy, vậy mà đã cả bảy năm trôi qua rồi. Khiếp. Vậy là cũng bao nhiêu trò game đã lướt qua bàn tay nó ráo cả. Hết StarCraft thì Warcraft III, rồi sau Võ Lâm lại thêm Cửu Long Tranh Bá… Vừa ngồi nhảy nhót trên Audition, Hoàng vừa tức giận khi thằng Tuấn kế bên cứ lải nhải:

- Mày vừa mua cánh cấp hai bên MU đã nhảy qua trò khác rồi àh? Chán mày quá! Tính mày mà cứ thay đổi xoành xoạch thế này thì bao giờ mới có bạn gái đây?...

Hoàng im lặng chẳng nói gì. Nó cứ bơ mặt thế mà nhảy nhót bên bàn phím. Bạn gái thật làm cái quái gì! Một thằng pro như nó thì cứ gọi là một đàn con gái bu theo …buff, cho dù nó có đổi bao nhiêu trò đi nữa…

………
Hôm nay nó online. Nga tủm tỉm cười khi nó phát hiện thấy có một nick lạ muốn add mình. “thienvuongdaica”? Thôi thì cũng là lạ, “sauconxauxi” accept vậy. Ai thế nhỉ?
Sau năm phút “bạn là ai?” “bạn tên gì”… thì Nga cũng bắt đầu nhớ ra mang máng. Đây là một bạn mà hôm trước nhảy 179-8K với mình àh? Đúng rồi, chính xác. “Nice to meet you too!^^”, Nó trả lời cậu bạn mới mà miệng tủm tỉm cười. “Chắc bạn này nhảy thua mình nên …hâm mộ mình rồi. Hi hi.” Nó tự hào cũng phải, từ bé đến giờ nó đã biết trò nào khác ngoài Audition đâu?

…………..
- Có vậy mà mày cũng để ý à? - Tuấn ngạc nhiên.
- Mày ngưng cái trò sủa oang oang bên tai tao dùm cái. – Hòang cằn nhằn. – Thế mày đã thấy đứa nào …khủng khiếp như vậy chưa? 179-8K mà tòan Perfect với lại Great. Tao ngồi è cổ ra Finish Move mà vẫn thua nó mới ghê chứ!

Tuấn ngồi bơ ra nghĩ ngợi. Thằng bạn thân của nó chưa thế này bao giờ cả. Cũng bởi vì Hoàng quá là năng khiếu, phải gọi là thiên khiếu mới đúng. Có trò nào nó để thua ai thế này đâu? … Không chừng lần này…

- Thế con bé tên gì?

Hoàng xụ mặt xuống, miệng lung búng:

- Nó không nói =.=’. Cái gì cũng giấu tịt. Pro như tao cũng chỉ biết được …giới tính thật của nó thôi… Chắc lần này nhờ cả vào mày vậy, Tuấn “trình” ạh.

- Biết đâu con bé nó có bồ rồi thì sao mày?
-…
Thằng Hòang nhờ nó tìm kiếm như vậy mà chẳng có cái gì khác ngoài Y!M thì có mà bó tay. Tuấn đành vào Internet Explorer, nhập vào địa chỉ: 360.yahoo.com/sauconxauxi. Không có tên thì đi mò blog vậy. Mà thật ra, mò blog kiểu này đúng là rất phiêu. Nhỡ đâu con bé không có blog, hoặc dùng dưới địa chỉ khác là hai thằng ngồi bơ mặt chó thôi.

Vậy mà ra blog con bé thật. Hai thằng trố mắt nhìn, miệng cười toe toét dần biến dạng thành meo méo, khi blog toàn là …sâu! Trời ơi, cơ man là sâu. Cái tên
Sâu Con Xấu Xí’s blog thì không nói rồi, nhưng tất cả entry đều để bày tỏ …tình cảm đối với sâu. Cả cái avatar cũng là một con sâu béo núc – đầu gắn nơ trắng, miệng tủm tỉm cười. Hết.
Tuấn đành lên tiếng:
- Hay quá, chẳng thấy nói về đứa con trai nào hết. Mừng cho mày nhé!
- =.=’ mày bị khùng hả? Ai ngờ nó lại nhiều … “sâu” thế này! Ôi con điên =.=’!!! Giấc mơ của tao luôn là một em xinh xắn như …Nga Mi kìa! Một “Thiên Vương đại ca” như tao không chơi với sâu! – Hòang quả quyết.

…………………..
Đêm khuya. Có 2 thằng con trai ngồi cặm cụi trước máy tính. Một thằng ngồi luyện phím luôn tay theo những điệu nhạc. Một thằng ngồi mân mê mày mò blog với blog…
- Hoàng, tao có một tin vui và một tin buồn. Mày muốn nghe tin nào trước?

- Mày chỉ được cái nhố nhăng – Hoàng cau có, mắt vẫn dính liền vào màn hình vi tính – có gì thì cứ nói đại ra đi!

Tuấn nhe răng cười toe toét, trả lời:

- Uhm thì, tin buồn là tao chỉ có một tin vui thôi, và tin vui là …
- Là?!!!- Thôi không có gì.- Mày!!! Như thằng khùng!!! Có gì thì nói đại đi còn…- Cũng không có gì ghê gớm. Chỉ là, tao tìm ra trường của con bé…- Thật hả mày?!!!
Hòang nhảy ra khỏi chỗ ngồi lập tức, và chồm lại ngó vài thứ trên màn hình máy tính kế bên, theo hướng ngón tay Tuấn đang chỉ. Hai thằng nhìn nhau đắc ý, nhoẻn miệng cười đầy …nham hiểm (!).

(còn tiếp...)

Phần 02 click here

-------------------------------------------------------
Lời người viết:
Đây là truyện ngắn nhiều kì hoàn chỉnh đầu tiên DK sáng tác, nếu mọi người ủng hộ thì hay quá. Vì truyện này có dùng một số khái niệm về game, nhất là Audition, cho nên những ai chưa từng tiếp xúc với trò này sẽ khó tiếp nhận truyện này hơn. Vì thế, cuối mỗi phần tôi sẽ cố gắng giải thích để mọi người cùng hiểu. Nếu có gì sai sót hay chưa hoàn chỉnh, rất mong mọi người góp ý.
Game online?
- Trước hết, game online là game … chơi trên mạng internet, là môi trường để nhiều người ở nhiều nơi xa nhau có thể cùng chơi và chia sẻ như một xã hội ảo (để tham khảo thêm, mời bạn đọc bài viết liên quan tại đây). Những game mà DK nhắc đến ở phần này, Võ Lâm Truyền Kỳ, Cửu Long Tranh Bá, MU và Audition là những game online tiêu biểu.
Audition?
- Khác với đa số game online, Audition là game âm nhạc và vũ đạo, rất phổ biến ở Việt Nam. Hiện nay đã có những game online tương tự, như Hot step chẳng hạn.
- Thao tác khi chơi khá đơn giản, đó là sự kết hợp giữa những dấu mũi tên (lên, xuống, trái, phải) và phím khoản trắng (space bar). Thỉnh thoảng sẽ có những bước nhảy đặc biệt khó, gọi là Finish Move.
- Bài mà nhịp điệu (beat) càng nhanh thì càng khó theo, và tốc độ nhanh chậm được thể hiện qua chỉ số bpm. Một điều nữa là Audition có dạng nâng cao là nhảy 8 phím (thay vì mỗi lên, xuống, trái, phải thì còn chéo qua chéo lại này nọ) khá khó, gọi là 8K. Vì thế nên trong truyện, Hoàng có nói về một bài nhảy 179-8K là đang nói về một bài rất khó, ít ai làm được.
Đại khái là thế thôi, nói lắm quá thì thật không cần thiết. DK mong là phần 01 không tệ lắm, và các bạn sẽ tiếp tục ủng hộ phần tiếp theo, post vào tuần tới.
Thank you a bunch!!!
----------------------------------
Other series:


Comments

Popular posts from this blog

How Many Words in This List That You Know?

How are you doing on your readings in general and more specifically in developing your vocabularies? Recently I started reading a book for my Finance class called The End of Wall Street by Roger Lowenstein. In the very first chapter of the book – a short 6-page prologue, there were many words that I did not know, and I am listing them here: destitute somnolent bulwark scrutinize (to) prick quiescent laudatory salient fervent (adj) frothy parlance umbilical (cord) placate carnage plenitude opiate dictum stupendous I was so surprised to see so many new words in such a small amount of pages! How is this Roger Lowenstein guy? You would think that while reading a finance book, the only words you would stumble upon are technical terms or lingos. Or maybe I am just bad. How many words in the list above that you already know?

Fei's Mooncakes

Fei is a Chinese guy at work who is socially awkward. He does not hang out with others, nor does he talk to anyone beyond “Good morning” and “How are you.” It’s not that Fei doesn’t want to: he’s unable to. But he would bring food to us as gifts – Chinese cakes, Chinese candies, Chinese snacks – for Lunar New Years and other Chinese festivals. That’s what people do in Asia as a way to maintain relationships. A social obligation. The Mid-Autumn Festival is near. No one at work besides me, another Asian, knows about this festival. Fei brings mooncakes, a type of round-shaped pastries, to work and gives each of us a box. The packaging looks gorgeous: a red square box with gold patterns depicting a lady dancing next to the moon. Inside is eight round pastries, about two inches in diameter. “Thank you very much!”, I say, as Fei hands me a box. Every day since, Fei comes over to my office and asks if I have tried the mooncakes. I have not, but I will soon, I tell him, feeling slightly guilty

The Ineffectiveness of English

I have interacted with English since kindergarten, and for the last four years I have been living in the US, using solely English for daily communications. Despite my effort of continual self-improving, I can’t quite understand the language. There have been explanations, of course, such as how it’s not my first language, how cultures and traditions get in place… Only recently, it strikes me with a more understandable reason: English is an ineffective language. There are so many disadvantages of English. First of all is the way one person talks to another. You can only use “I” and “you” no matter if the person you’re talking to is an earthworm or a high king. The same with “he”, “she”, “it”, and “they”. All the languages that I have ever associated with, which are French, Japanese, Korean, Vietnamese, and Cantonese, they have different words to address different people. I believe this should be the way to talk, since each person requires to be treated with respect, order, and