The story so far:
Hoàng là một game thủ cao tay nổi tiếng ở Game Pro. Thua trận trước một cô bé bí ẩn trong trò game Audition, Hoàng tỏ ra có hứng thú với cô bé và quyết định làm quen. Nhờ sự giúp đỡ của cậu bạn thân tên Tuấn, Hoàng đã tìm ra trường cấp ba mà cô bé đang học. Hai cậu sinh viên trẻ bắt đầu cuộc hành trình đầy chông gai và sự choáng váng...
Part 2: Chờ đợi – Lo lắng - Choáng
Con người ta khi vượt qua đẳng cấp “Tốt nghiệp THPT”sẽ có nhiều biến đổi. Một trong những sự thay đổi ấy chính là cảm giác băng khuâng hồi hộp khi trở lại mái trường xưa. Nhưng rất tiếc, điều này không liên quan gì đến câu chuyện mà bạn đang đọc. Đúng là có hai cậu sinh viên đang đứng lấp ló trước cổng trường cấp ba thật, và một trong hai cậu đang có cảm xúc dâng trào, nhưng đó là vì một lý do khác.
Đặt ly cà phê đen xuống bàn cái “cộp!”, Tuấn ngáp ngáp:
- Tụi mình ngất ngưởng ở đây được mấy ngày rồi?
- 14 phút 36 giây 27 sao. Mày đừng có nói nhảm nữa. Chừng năm phút nữa là hết giờ học rồi… - Hoàng trả lời, mắt vẫn lia đều đặn từ đống hồ đến phía cổng trường vắng vẻ.
Tuấn chẳng nghe nữa, cũng chẳng nói gì. Cái thời hắn còn ngồi trên ghế cấp ba mới có một, hai năm mà sao thấy xa vời quá. Đời sinh viên qua nhanh và bỏ lại quá nhiều thứ đằng sau… Thời cấp ba ấy, biết bao hoài bão lớn lao đã được hắn vun đắp từng ngày. Những mơ ước ấy to tát ra sao, hắn và bạn hắn cùng chém gió với nhau về chúng như thế nào… đều đã trôi đi trong ngỡ ngàng nơi xa tắp. Những buổi trưa ngày ấy sao oi bức quá; Tuấn vẫn cùng đám bạn giành nhau quả bóng màu cam từng giây một… Năm cuối cấp ấy sao cũng đã xa vời, với mỗi ngày là một cuộc chiến đấu khốc liệt lại đành bỏ hắn ra đi mãi mãi… Cả hình bóng một ai kia, hiện lên nhẹ nhàng giữa những buổi chiều êm ả, để rồi lần nào cũng như lần nào, hắn đành quay phắt đi, hướng về phía bộn bề lo toan nơi hai ngã rẽ mỏng manh biết chẳng bao giờ chạm vào nhau để hòa làm một…
- Ê Tuấn!- …Ừ?- Mày thấy áo tao có nhăn quá không? – Hòang bất chợt hỏi, tay mân mê cái cổ áo màu vàng.
Tuấn liếc qua trong một phần bốn giây, nói:- Không. Mày ổn, đừng lo.…- Ê mày, tao để nguyên tóc tao vầy hay, hay hất lên coi được hơn? – Hòang lại hỏi.
Tuấn gõ gõ vào cái ly thủy tinh, lông mày hơi nhíu lại:- Mày tới tìm người hay ra mắt mẹ vợ mà lo nhảm không vậy? Tao nói rồi, mày ổn!- Lo gì mà lo mày?! Tao là không có lo cái gì hết trơn! Mà… mày có chắc là đúng trường này không? Lỡ hổng phải rồi sao? Hay lỡ phải mà con bé nó … tốt nghiệp rồi sao? Hay…
Tuấn cầm cái ly lên, uống “ực” một cái, đặt ly xuống bàn, rồi ngẩng mặt lên. Ngó.
- … Ok! – Hoàng gật đầu.
Hai thằng cứ ngồi đó, chẳng nói gì nữa. Tuấn suy tư đã đành. Một đứa như nó, nếu không computer, không bóng rổ thì cứ ngồi nghĩ ngợi. Nhưng Hoàng cũng ngồi kế bên trầm ngâm. Bỏ ra một khoảng lặng không “luyện phím” khiến nó nhận ra có quá nhiều thứ khác để nghĩ tới. Thì ra thằng Tuấn không “khùng” như nó vẫn tưởng.
Hai thằng cứ ngồi vậy đến khi thêm nhiều cái “năm phút” trôi qua. Đường thì vắng, nắng thì mờ, mà hai thằng khờ vẫn chờ và đợi, để rồi cuối cùng Tuấn đành lên tiếng:
- Sao cái trường này tan học chậm vậy ta? Chẳng lẽ họ …huấn luyện học sinh nhảy Audition sau giờ học hay sao mà…
Hòang chậc lưỡi chán nản:
- Thôi, tụi mình lại hỏi ông bảo vệ vậy chứ đợi tới bao giờ.
Thế là hai thằng con trai thất thểu lết lại chỗ phòng bảo vệ. Bác bảo vệ thò đầu ra quát oang oang:
- Gì nữa đây? Các anh các chị hành tui cả tuần rồi, giờ muốn gì nữa?!
Hai thằng đứng chết trân. Tụi nó đã quên béng điều cần để ý nhất. Một bé gái ngồi trên xe đi ngang qua ngước lên hỏi mẹ:
- Các anh cấp Ba đi học vào Chủ nhật hả mẹ?
(hết phần 02; còn tiếp)
Part 03 click HERE
Con người ta khi vượt qua đẳng cấp “Tốt nghiệp THPT”sẽ có nhiều biến đổi. Một trong những sự thay đổi ấy chính là cảm giác băng khuâng hồi hộp khi trở lại mái trường xưa. Nhưng rất tiếc, điều này không liên quan gì đến câu chuyện mà bạn đang đọc. Đúng là có hai cậu sinh viên đang đứng lấp ló trước cổng trường cấp ba thật, và một trong hai cậu đang có cảm xúc dâng trào, nhưng đó là vì một lý do khác.
Đặt ly cà phê đen xuống bàn cái “cộp!”, Tuấn ngáp ngáp:
- Tụi mình ngất ngưởng ở đây được mấy ngày rồi?
- 14 phút 36 giây 27 sao. Mày đừng có nói nhảm nữa. Chừng năm phút nữa là hết giờ học rồi… - Hoàng trả lời, mắt vẫn lia đều đặn từ đống hồ đến phía cổng trường vắng vẻ.
Tuấn chẳng nghe nữa, cũng chẳng nói gì. Cái thời hắn còn ngồi trên ghế cấp ba mới có một, hai năm mà sao thấy xa vời quá. Đời sinh viên qua nhanh và bỏ lại quá nhiều thứ đằng sau… Thời cấp ba ấy, biết bao hoài bão lớn lao đã được hắn vun đắp từng ngày. Những mơ ước ấy to tát ra sao, hắn và bạn hắn cùng chém gió với nhau về chúng như thế nào… đều đã trôi đi trong ngỡ ngàng nơi xa tắp. Những buổi trưa ngày ấy sao oi bức quá; Tuấn vẫn cùng đám bạn giành nhau quả bóng màu cam từng giây một… Năm cuối cấp ấy sao cũng đã xa vời, với mỗi ngày là một cuộc chiến đấu khốc liệt lại đành bỏ hắn ra đi mãi mãi… Cả hình bóng một ai kia, hiện lên nhẹ nhàng giữa những buổi chiều êm ả, để rồi lần nào cũng như lần nào, hắn đành quay phắt đi, hướng về phía bộn bề lo toan nơi hai ngã rẽ mỏng manh biết chẳng bao giờ chạm vào nhau để hòa làm một…
- Ê Tuấn!- …Ừ?- Mày thấy áo tao có nhăn quá không? – Hòang bất chợt hỏi, tay mân mê cái cổ áo màu vàng.
Tuấn liếc qua trong một phần bốn giây, nói:- Không. Mày ổn, đừng lo.…- Ê mày, tao để nguyên tóc tao vầy hay, hay hất lên coi được hơn? – Hòang lại hỏi.
Tuấn gõ gõ vào cái ly thủy tinh, lông mày hơi nhíu lại:- Mày tới tìm người hay ra mắt mẹ vợ mà lo nhảm không vậy? Tao nói rồi, mày ổn!- Lo gì mà lo mày?! Tao là không có lo cái gì hết trơn! Mà… mày có chắc là đúng trường này không? Lỡ hổng phải rồi sao? Hay lỡ phải mà con bé nó … tốt nghiệp rồi sao? Hay…
Tuấn cầm cái ly lên, uống “ực” một cái, đặt ly xuống bàn, rồi ngẩng mặt lên. Ngó.
- … Ok! – Hoàng gật đầu.
Hai thằng cứ ngồi đó, chẳng nói gì nữa. Tuấn suy tư đã đành. Một đứa như nó, nếu không computer, không bóng rổ thì cứ ngồi nghĩ ngợi. Nhưng Hoàng cũng ngồi kế bên trầm ngâm. Bỏ ra một khoảng lặng không “luyện phím” khiến nó nhận ra có quá nhiều thứ khác để nghĩ tới. Thì ra thằng Tuấn không “khùng” như nó vẫn tưởng.
Hai thằng cứ ngồi vậy đến khi thêm nhiều cái “năm phút” trôi qua. Đường thì vắng, nắng thì mờ, mà hai thằng khờ vẫn chờ và đợi, để rồi cuối cùng Tuấn đành lên tiếng:
- Sao cái trường này tan học chậm vậy ta? Chẳng lẽ họ …huấn luyện học sinh nhảy Audition sau giờ học hay sao mà…
Hòang chậc lưỡi chán nản:
- Thôi, tụi mình lại hỏi ông bảo vệ vậy chứ đợi tới bao giờ.
Thế là hai thằng con trai thất thểu lết lại chỗ phòng bảo vệ. Bác bảo vệ thò đầu ra quát oang oang:
- Gì nữa đây? Các anh các chị hành tui cả tuần rồi, giờ muốn gì nữa?!
Hai thằng đứng chết trân. Tụi nó đã quên béng điều cần để ý nhất. Một bé gái ngồi trên xe đi ngang qua ngước lên hỏi mẹ:
- Các anh cấp Ba đi học vào Chủ nhật hả mẹ?
(hết phần 02; còn tiếp)
Part 03 click HERE
---------------------------------------------------------------------
Lời người viết:
Chào mọi người, chúng ta lại gặp nhau. :D Truyện kì này không có game trong ấy nên hy vọng nó sẽ dễ hiểu hơn một tí :)) Tôi cũng hy vọng phần 02 này không làm mọi người quá thất vọng một cách đột ngột, nếu không thì phần 03, phần 04, và các phần đằng sau nữa sẽ khóc lóc rất tội nghiệp :-??
Một điều là, nhiều người cho là Nga học trường THPT Phú Nhuận. Nói ra thì, Nga học trường cấp Ba nào tôi cũng không biết, và cũng không định đề cập tới. Phú Nhuận thì chắc không phải đâu, vì đây là chuyện hư cấu, nào có phải “Chuyện đời tự kể” đâu chứ? ^^
Trong trường hợp có ai đọc hết part 02 lại tự hỏi, “là sao, hổng hiểu?” thì tôi xin nói luôn là, chẳng qua hai tên ấy đi rình trường con người ta vào ngày Chủ Nhật, do đời sống sinh viên hơi bị… độc lập với thời gian và ngày tháng. (Thật ra tôi có cậu bạn y chang thế, hôm nay thứ mấy chẳng bao giờ biết :D). À, vì sao em bé gái lại gọi Hoàng và Tuấn là “các anh cấp Ba”, là vì bé thấy hai tên ấy lui cui trước cổng trướng cấp Ba nên đoán nhầm thôi, chẳng có gì trừu tượng khó hiểu ở đây cả. :)
Uhm, đại khái là thế. Chúc mọi người tuần mới vui vẻ. Thank you!
Comments
Post a Comment