Skip to main content

Sâu Con Online Part 02


The story so far:
Hoàng là một game thủ cao tay nổi tiếng ở Game Pro. Thua trận trước một cô bé bí ẩn trong trò game Audition, Hoàng tỏ ra có hứng thú với cô bé và quyết định làm quen. Nhờ sự giúp đỡ của cậu bạn thân tên Tuấn, Hoàng đã tìm ra trường cấp ba mà cô bé đang học. Hai cậu sinh viên trẻ bắt đầu cuộc hành trình đầy chông gai và sự choáng váng...
Part 2: Chờ đợi – Lo lắng - Choáng


Con người ta khi vượt qua đẳng cấp “Tốt nghiệp THPT”sẽ có nhiều biến đổi. Một trong những sự thay đổi ấy chính là cảm giác băng khuâng hồi hộp khi trở lại mái trường xưa. Nhưng rất tiếc, điều này không liên quan gì đến câu chuyện mà bạn đang đọc. Đúng là có hai cậu sinh viên đang đứng lấp ló trước cổng trường cấp ba thật, và một trong hai cậu đang có cảm xúc dâng trào, nhưng đó là vì một lý do khác.

Đặt ly cà phê đen xuống bàn cái “cộp!”, Tuấn ngáp ngáp:

- Tụi mình ngất ngưởng ở đây được mấy ngày rồi?

- 14 phút 36 giây 27 sao. Mày đừng có nói nhảm nữa. Chừng năm phút nữa là hết giờ học rồi… - Hoàng trả lời, mắt vẫn lia đều đặn từ đống hồ đến phía cổng trường vắng vẻ.

Tuấn chẳng nghe nữa, cũng chẳng nói gì. Cái thời hắn còn ngồi trên ghế cấp ba mới có một, hai năm mà sao thấy xa vời quá. Đời sinh viên qua nhanh và bỏ lại quá nhiều thứ đằng sau… Thời cấp ba ấy, biết bao hoài bão lớn lao đã được hắn vun đắp từng ngày. Những mơ ước ấy to tát ra sao, hắn và bạn hắn cùng chém gió với nhau về chúng như thế nào… đều đã trôi đi trong ngỡ ngàng nơi xa tắp. Những buổi trưa ngày ấy sao oi bức quá; Tuấn vẫn cùng đám bạn giành nhau quả bóng màu cam từng giây một… Năm cuối cấp ấy sao cũng đã xa vời, với mỗi ngày là một cuộc chiến đấu khốc liệt lại đành bỏ hắn ra đi mãi mãi… Cả hình bóng một ai kia, hiện lên nhẹ nhàng giữa những buổi chiều êm ả, để rồi lần nào cũng như lần nào, hắn đành quay phắt đi, hướng về phía bộn bề lo toan nơi hai ngã rẽ mỏng manh biết chẳng bao giờ chạm vào nhau để hòa làm một…

- Ê Tuấn!
- …Ừ?- Mày thấy áo tao có nhăn quá không? – Hòang bất chợt hỏi, tay mân mê cái cổ áo màu vàng.
Tuấn liếc qua trong một phần bốn giây, nói:
- Không. Mày ổn, đừng lo.- Ê mày, tao để nguyên tóc tao vầy hay, hay hất lên coi được hơn? – Hòang lại hỏi.
Tuấn gõ gõ vào cái ly thủy tinh, lông mày hơi nhíu lại:
- Mày tới tìm người hay ra mắt mẹ vợ mà lo nhảm không vậy? Tao nói rồi, mày ổn!- Lo gì mà lo mày?! Tao là không có lo cái gì hết trơn! Mà… mày có chắc là đúng trường này không? Lỡ hổng phải rồi sao? Hay lỡ phải mà con bé nó … tốt nghiệp rồi sao? Hay…
Tuấn cầm cái ly lên, uống “ực” một cái, đặt ly xuống bàn, rồi ngẩng mặt lên. Ngó.

- … Ok! – Hoàng gật đầu.

Hai thằng cứ ngồi đó, chẳng nói gì nữa. Tuấn suy tư đã đành. Một đứa như nó, nếu không computer, không bóng rổ thì cứ ngồi nghĩ ngợi. Nhưng Hoàng cũng ngồi kế bên trầm ngâm. Bỏ ra một khoảng lặng không “luyện phím” khiến nó nhận ra có quá nhiều thứ khác để nghĩ tới. Thì ra thằng Tuấn không “khùng” như nó vẫn tưởng.

Hai thằng cứ ngồi vậy đến khi thêm nhiều cái “năm phút” trôi qua. Đường thì vắng, nắng thì mờ, mà hai thằng khờ vẫn chờ và đợi, để rồi cuối cùng Tuấn đành lên tiếng:

- Sao cái trường này tan học chậm vậy ta? Chẳng lẽ họ …huấn luyện học sinh nhảy Audition sau giờ học hay sao mà…

Hòang chậc lưỡi chán nản:

- Thôi, tụi mình lại hỏi ông bảo vệ vậy chứ đợi tới bao giờ.

Thế là hai thằng con trai thất thểu lết lại chỗ phòng bảo vệ. Bác bảo vệ thò đầu ra quát oang oang:

- Gì nữa đây? Các anh các chị hành tui cả tuần rồi, giờ muốn gì nữa?!

Hai thằng đứng chết trân. Tụi nó đã quên béng điều cần để ý nhất. Một bé gái ngồi trên xe đi ngang qua ngước lên hỏi mẹ:

- Các anh cấp Ba đi học vào Chủ nhật hả mẹ?

(hết phần 02; còn tiếp)

Part 03 click HERE
---------------------------------------------------------------------
Lời người viết:
Chào mọi người, chúng ta lại gặp nhau. :D Truyện kì này không có game trong ấy nên hy vọng nó sẽ dễ hiểu hơn một tí :)) Tôi cũng hy vọng phần 02 này không làm mọi người quá thất vọng một cách đột ngột, nếu không thì phần 03, phần 04, và các phần đằng sau nữa sẽ khóc lóc rất tội nghiệp :-??
Một điều là, nhiều người cho là Nga học trường THPT Phú Nhuận. Nói ra thì, Nga học trường cấp Ba nào tôi cũng không biết, và cũng không định đề cập tới. Phú Nhuận thì chắc không phải đâu, vì đây là chuyện hư cấu, nào có phải “Chuyện đời tự kể” đâu chứ? ^^
Trong trường hợp có ai đọc hết part 02 lại tự hỏi, “là sao, hổng hiểu?” thì tôi xin nói luôn là, chẳng qua hai tên ấy đi rình trường con người ta vào ngày Chủ Nhật, do đời sống sinh viên hơi bị… độc lập với thời gian và ngày tháng. (Thật ra tôi có cậu bạn y chang thế, hôm nay thứ mấy chẳng bao giờ biết :D). À, vì sao em bé gái lại gọi Hoàng và Tuấn là “các anh cấp Ba”, là vì bé thấy hai tên ấy lui cui trước cổng trướng cấp Ba nên đoán nhầm thôi, chẳng có gì trừu tượng khó hiểu ở đây cả. :)
Uhm, đại khái là thế. Chúc mọi người tuần mới vui vẻ. Thank you!


Comments

Popular posts from this blog

How Many Words in This List That You Know?

How are you doing on your readings in general and more specifically in developing your vocabularies? Recently I started reading a book for my Finance class called The End of Wall Street by Roger Lowenstein. In the very first chapter of the book – a short 6-page prologue, there were many words that I did not know, and I am listing them here: destitute somnolent bulwark scrutinize (to) prick quiescent laudatory salient fervent (adj) frothy parlance umbilical (cord) placate carnage plenitude opiate dictum stupendous I was so surprised to see so many new words in such a small amount of pages! How is this Roger Lowenstein guy? You would think that while reading a finance book, the only words you would stumble upon are technical terms or lingos. Or maybe I am just bad. How many words in the list above that you already know?

Fei's Mooncakes

Fei is a Chinese guy at work who is socially awkward. He does not hang out with others, nor does he talk to anyone beyond “Good morning” and “How are you.” It’s not that Fei doesn’t want to: he’s unable to. But he would bring food to us as gifts – Chinese cakes, Chinese candies, Chinese snacks – for Lunar New Years and other Chinese festivals. That’s what people do in Asia as a way to maintain relationships. A social obligation. The Mid-Autumn Festival is near. No one at work besides me, another Asian, knows about this festival. Fei brings mooncakes, a type of round-shaped pastries, to work and gives each of us a box. The packaging looks gorgeous: a red square box with gold patterns depicting a lady dancing next to the moon. Inside is eight round pastries, about two inches in diameter. “Thank you very much!”, I say, as Fei hands me a box. Every day since, Fei comes over to my office and asks if I have tried the mooncakes. I have not, but I will soon, I tell him, feeling slightly guilty

The Ineffectiveness of English

I have interacted with English since kindergarten, and for the last four years I have been living in the US, using solely English for daily communications. Despite my effort of continual self-improving, I can’t quite understand the language. There have been explanations, of course, such as how it’s not my first language, how cultures and traditions get in place… Only recently, it strikes me with a more understandable reason: English is an ineffective language. There are so many disadvantages of English. First of all is the way one person talks to another. You can only use “I” and “you” no matter if the person you’re talking to is an earthworm or a high king. The same with “he”, “she”, “it”, and “they”. All the languages that I have ever associated with, which are French, Japanese, Korean, Vietnamese, and Cantonese, they have different words to address different people. I believe this should be the way to talk, since each person requires to be treated with respect, order, and