Skip to main content

Sâu Con Online Part 09


Part 09: Không thể - 100% - Quyết định cuối cùng
Cậu sinh viên trẻ Hoàng muốn tìm hiểu và làm quen với một cô gái bí ẩn trong game Audition. Với sự giúp đỡ của cậu bạn thân tên Tuấn, liệu cuối cùng Hoàng có nhận được một ending tốt đẹp gì không, hay cứ mãi xoay vần cùng những trò lố oái oăm của cuộc đời?
Part 08 click HERE

Thời gian trôi qua, chẳng thể đếm số bài tụi nó nhảy chung với nhau được nữa. Hoàng dần dần bị cuốn vào cô bạn nhảy đáng yêu, trong cách saucon kể về cuộc sống thật vô tư lạc quan, cách saucon quan tâm đến những người xung quanh, cách nó an ủi, động viên Hoàng trc’ những khó khăn đôi khi hắn gặp phải… saucon trong cuộc sống của hắn trở nên thật đặc biệt.

“Không!” Hoàn khẳng định trong đầu hắn. “Một người dễ thương thế này không thể có dáng vóc Thạch Sanh được! Chắc chắn là lầm người thôi.” Nghĩ lại thì, giày cam đâu phải là hiếm, chắc phải có cả chục đứa mang giày cam là ít. Chẳng qua hôm ấy hai đứa hắn bỏ xót, hay… mù màu nhất thời, hoặc vì một lí do gì đấy tương tự… Nghĩ thế Hoàng nhoẻn mịêng cười, mắt hắn nhắm nghiền lại, tưởng tượng xem saucon ngoài đời thật thế nào...

“Rầm!!! Éoo… ẹcc… Kịch!” Cánh cửa đàn hồi đóng lại, và Tuấn ngồi phịch xuống ghế, mặt mày hơi căng thẳng. Hắn nhìn thẳng vào mặt Hoàng và nói:

- Mười hai. Tao chỉ có mười hai thằng đàn em trong trường ấy thôi. Hai tuần qua tụi nó đã khảo sát kĩ càng toàn trường, nhưng thật sự… - Tuấn hơi nhíu mày, bặm môi lại trong một giây rồi khẽ lắc đầu - … chỉ có “Thạch Sanh” chịu chơi giày màu cam thôi mày ạh.

- …Ờ. – Hoàng hơi cúi mặt xuống, thở hắt ra nhẹ nhàng.


Lại nhảy, và giờ là nhảy đôi. Giai điệu nhạc sôi động, cử chỉ nhảy nhót thanh thóat nhẹ nhàng của saucon, và nụ cười tươi duyên dáng sau mỗi ván đấu (thế này này ^^) thật sự làm Hoàng muốn mở lòng ra tiếp nhận mỗi ngày. Hai bàn tay của hắn lượn thoăn thoắt trên bàn phím đầy ngẫu hứng.

Đến Tuấn ngồi đằng sau cũng phải mở to đôi mắt bơ đời vì ngạc nhiên, vì từng bước nhảy của Hoàng và Saucon đều Perfect. Tuấn có cảm giác như thằng bạn hắn không còn ngồi ngay trước mặt, mà đã thật sự hòa nhập vào một khoảng không gian khác, lẳng lặng mà tan ra, như chính bản thân cũng là một điệu nhạc trong chuỗi hỗn lọan không ngừng. “Chẳng lẽ hai người họ đã đạt tới trình độ … ‘Bước nhảy thần thánh (!)’? o.0”

Bài nhảy kết thúc. Những cặp nhảy xung quanh không thốt lên được lời nào trước kết quả 100% Perfect của hai người. Thienvuongdaica và sauconxauxi tiến lại gần và …”Kiss!” nhau một phát dài, làm Hoàng không đừng được mà nhoẻn miệng cười. Hình ảnh “Thạch Sanh” bỗng hiện lên bất chợt trong đầu hắn, rồi nhanh chóng bị thổi đi nhẹ nhàng, thay thế bằng sự đáng yêu diệu kì của cô bé mắt to mà nó đang ôm chặt và hôn nồng thắm…

Thienvuongdaica: Uhm. Thank you, saucon…
Sauconxauxi:…Sauconxauxi: :)
Hoàng lưỡng lự chốc lát, rồi hỏi:
- Có khi nào một đứa con gái thật xấu và ghê gớm vẫn rất đáng yêu không mày?
Tuấn khẽ nhún vai:
- Trên đời không có phụ nữ xấu, có điều là chúng ta chưa có khả năng nhìn thấy hết vẻ đẹp của họ thôi, mày ạh.

Hoàng quyết định rồi. Hắn sẽ gặp saucon. Hắn sẽ nói với saucon là saucon quan trọng đối với cuộc sống của hắn như thế nào, rằng những thứ saucon mang đến cho hắn, tuy nhỏ bé nhưng đẹp đẽ biết bao. Hắn sẽ chứng tỏ cho saucon biết là không phải người con trai nào cũng chỉ thích vẻ đẹp bên ngoài, rằng hắn không hẳn là một người “tồi tệ” lắm…

Tuấn nghe quyết định của Hoàng thì mỉm cười, nhưng rồi như lại nghĩ ra điều gì đó, gương mặt hắn thoáng chút lo âu. Hắn nói:

- Còn một vấn đề cuối. Mày nên nhớ là tình bạn của mày và “Thạch sâu” thật ra là tình bạn online. Tình cảm phát sinh cũng chỉ là tình cảm online. Mày cũng chơi game nhiều cũng biết rồi, trên mạng và ngoài đời có thể rất rất khác biệt. Sự thật hoàn toàn có thể là, tính cách thật của con bé cũng… “đặc biệt” như vẻ bề ngoài của của nó, và những gì nó nói với mày đều là sắp đặt. Internet có thể tạo nên những khác biệt như thế, lớn đến đau lòng.

Hoàng vừa nghe vừa bị choáng như có luồng khí lạnh thình lình táp vào mặt.

- Thế giờ sao? – Hắn thở dài.
- Uhm, nhưng đương nhiên không phải ai cũng vậy. Rất có thể tính cách con bé đáng yêu thật, hoặc nếu đó là sự giả mạo, thì một phần nhỏ nhoi nào đó cũng là từ con người thật của con bé. Tao nghĩ là, mày thử dùng trí tưởng tượng của mày nghĩ xem, nếu con bé thật ra chỉ có 40% sự thu hút thì mày thấy có còn nên làm quen không.
Hoàng nhắm mắt lại và thử tưởng tượng. Hình ảnh cô bé mắt tròn to xinh xắn, bóng dáng Thạch Sanh, những lời động viên trìu mến, cái blog chứa đầy sâu, con số 40%... lần lượt hiện lên, xoay tròn hòa quyện vào nhau trong đầu hắn…

- Mà có khi con bé nó là một “thằng” mà bị down nữa… - Tuấn lại tiếp tục.

Hoàng gật đầu:

- Ờ, mày có thể về rồi. Ngủ ngon!

Buổi đêm, Hoàng lết lên giường và ngủ vùi trong đống chăn gối lẫn lộn. Và hắn mơ. Hắn là vị anh hùng Thiên Vương max level, cưỡi ngựa cầm thương mặc giáp sáng loáng đang đứng trước cổng thành lớn, và đằng sau là rất nhiều chiến binh bị hắn đánh bại đang nằm la liệt. Cổng thành mở ra từ từ, và dần dần xuất hiện trong làn sương mờ ảo là một nàng Nga Mi kiều diễm. Hai người tiến gần lại, và xung quanh bỗng trở thành sàn nhảy Audition hào nhoáng. Hoàng giang tay ôm lấy cô gái mắt to, rồi mọi thứ nhạt nhòa dần biến mất…

(hết part 09, còn tiếp…)
--------------------------------------------------------------
Lời người viết:
Trước hết tôi lại giải thích một số FAQ:
Perfect – Kiss? – Trong Audition mục nhảy đôi, hai người trong một cặp sẽ phải nhảy hòa quyện với nhau, nghĩa là cả hai phải cùng được Perfect thì mới được một trái tim ^^. Số lượng trái tim tác động đến cử chỉ sau ván nhảy, ( đại khái như vài trái tim thì ôm nhau…) và cao nhất là Kiss. Cá nhân người viết cùng lắm làm được ba trái tim là hết xí quách :D.
Bối cảnh trước cổng thành trong giấc mơ của Hoàng: Đấy là bối cảnh của event Công Thành Chiến rất thông dụng trong nhiều gameonline, trong đó người chơi thi đấu với nhau giành quyền giữ thành. Đại khái là thế.

Choáng, bao nhiêu tình tiết yêu quý mà một part 09 thôi đã vô tình ngôn hết o.0! Thế mà tôi cứ tưởng phải dông dài ra thêm chừng hai part lận :D. Thôi thì hết nhanh chúng ta còn làm trò khác.

Comments

Popular posts from this blog

Fei's Mooncakes

Fei is a Chinese guy at work who is socially awkward. He does not hang out with others, nor does he talk to anyone beyond “Good morning” and “How are you.” It’s not that Fei doesn’t want to: he’s unable to. But he would bring food to us as gifts – Chinese cakes, Chinese candies, Chinese snacks – for Lunar New Years and other Chinese festivals. That’s what people do in Asia as a way to maintain relationships. A social obligation. The Mid-Autumn Festival is near. No one at work besides me, another Asian, knows about this festival. Fei brings mooncakes, a type of round-shaped pastries, to work and gives each of us a box. The packaging looks gorgeous: a red square box with gold patterns depicting a lady dancing next to the moon. Inside is eight round pastries, about two inches in diameter. “Thank you very much!”, I say, as Fei hands me a box. Every day since, Fei comes over to my office and asks if I have tried the mooncakes. I have not, but I will soon, I tell him, feeling slightly guilty

How Many Words in This List That You Know?

How are you doing on your readings in general and more specifically in developing your vocabularies? Recently I started reading a book for my Finance class called The End of Wall Street by Roger Lowenstein. In the very first chapter of the book – a short 6-page prologue, there were many words that I did not know, and I am listing them here: destitute somnolent bulwark scrutinize (to) prick quiescent laudatory salient fervent (adj) frothy parlance umbilical (cord) placate carnage plenitude opiate dictum stupendous I was so surprised to see so many new words in such a small amount of pages! How is this Roger Lowenstein guy? You would think that while reading a finance book, the only words you would stumble upon are technical terms or lingos. Or maybe I am just bad. How many words in the list above that you already know?

Đường Của Tôi

  Hẹn một ngày thời cấp Hai nông nổi Bỏ ngây thơ, tôi góp mặt cho đời Đây là lúc mải chơi game, không học Tôi phó mặc, kệ thứ hạng hư không. Bạn Đường à, sao ngồi bên tôi vậy? Sao nói chuyện luyến thoắng mãi không thôi? Làm kiểm tra sao bạn che tay lại? Tại sao bạn chạm ngỡ ngàng tim tôi? Và tôi chợt nhận ra đời quá đẹp Thơ: nắng đọng; câu hát: sự ru êm Nhận ra đời dành cho ta hy vọng Nhận ra lòng tự nhiên chọn yêu em. Lễ tốt nghiệp trong một chiều mưa rơi Nỗi niềm kia mặc nhiên chưa nói được Đường của tôi không cùng tôi chung bước Mảnh chân tình không trọn vẹn, buông lơi. Ngày hối hả, bao ngả cuộc đời trôi Đường gặp tôi, rồi thôi, câu giã biệt Giã biệt đường đi tôi mải miết Bởi mưa chiều nay đã tạnh, em ơi!