Skip to main content

Posts

Showing posts from August, 2009

Nhớ...

Ngày trước đọc blog anh làm tôi thích thú vô cùng. Kiểu như người ta vô tình tìm thấy một ngôi nhà rồi khẽ bước vào để khám phá sắc màu riêng phía sau từng cánh cửa. Tôi cười tít mắt khi thấy những con thú origami mà anh xếp rồi thì câu chuyện anh đùa vui về một con cá vàng…Thấy hay ghê! Cái cách mà anh tận hưởng cuộc sống thật khác. Thế giới của riêng anh là đây. Thế rồi, cứ mỗi ngày tôi lại tung tăng vào blog anh. Đó trở thành một thú vui nho nhỏ của tôi. Rồi tôi đọc được những entry mà anh viết về một cô gái. Người mà anh thầm yêu. Những dòng anh viết như ở nơi xa nhất của ngôi nhà đầy sắc màu ấy, nó mang một vẻ đượm buồn. Và là phần kín đáo trong lòng anh mà tôi đã khẽ chạm đến. Anh viết” tim nằm ở bên trái nhưng cơn đau ở giữa ngực co thắt lại.” Bỗng tôi cảm nhận rõ mồn một nỗi đau ấy, đau đớn đến lạ kỳ. Nó gợi cho tôi nhiều điều, về những lúc tôi ngồi co mình cuộn tròn lại, ôm lấy bản thân trong lúc sự đau đớn đấy quấn quanh người. Tôi hiểu được điều anh nói, quá rõ nét.

Robinson của thời đại

Lâu lâu tôi mới lại chui lên Tuổi Trẻ Online (TTO) để đọc, nào ngờ lại gặp ngay câu chuyện sinh viên thi trượt trả thù thầy giáo bằng… 5 lít axit. Phải nói là choáng. Chi tiết câu chuyện thật tôi không muốn bàn đến. Điều tôi cảm thấy là buồn. Rõ ràng là xã hội Việt Nam , đặc biệt là giới trẻ ngày nay đang thiếu một cái gì đó mà sao không ai biết hết. Sinh viên thi trượt thì tạt axit thầy giáo, học sinh các cấp ghét thì đâm chém nhau, thích thì… đi nhún với nhau(!) kinh vãi hàng. Đến ngay cả đứa bé học mẫu giáo gặp bà ăn mày thì không giơ tiền mà lại giơ… ngón giữa ra chẳng biết học ai. Mà tuổi trẻ đã thế thì lớn lên đâu thể khá hơn được. Thế nên, rõ ràng là chúng ta đã quên điều gì đó. Thà cứ như những thằng bạn lớn tôi, ngồi văng tục chửi đời với nhau nhưng rồi biết phải làm gì cho phải. Nhiều khi gặp người này người nọ ta chưa biết được ai khá hơn ai đâu. Những cái đấy tôi gọi theo sách là giá trị tinh thần. Và vì cùng một loại với nhau, nên cái này cái kia cũng vì thế mà

Chúng ta đến từ hôm qua

Đọc những dòng văn em viết về người xưa mà tôi lặng đi. Câu chuyện hai người yêu nhau mà gợi lại trong tôi những ngày đầu cấp Ba thật rõ ràng – rõ ràng đến bàng hoàng và choáng ngất. Hiện ra trước mắt tôi là chính mình đang ngó danh sách lớp, thờ ơ và hờ hững. Đâu thể biết có khi em đang ở ngay bên cạnh, vui mừng khôn tả vì một hàng tên. Rồi tôi thấy mình vào ngày khai giảng lớp 10, ngửa cổ hả họng ngó các chị xinh tươi hát hò nhảy múa một cách say mê. Còn em thì ngồi yên lặng ở đấy, ngước nhìn ai đó lớp kế bên. Tôi đang ngồi trong lớp A2 lần đầu tiên, bày đặt lạnh lùng nhìn quanh, để rồi khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng hơn của em thì khựng lại. Nào có biết đâu lòng người ta đã có ai kia tự lúc nào. Tôi cảm thấy khoảng thời gian ấy là một bức tranh, mà em và người kia là những phần thật tuyệt vời. Còn tôi cứ như một chi tiết nhỏ vô tâm tính, đi ôm một mối tình vu vơ lượn quanh đường viền. Thế nên rõ ràng là có nhiều chuyện tôi chẳng thể nào đoán được. “Cho nên thì thôi”, t

Tay thôi nắm

Lòng ta khẽ dừng lại Mảnh chiều xao xuyến vàng Là mơ hay thực tại, Mà yêu đến ngỡ ngàng? Người ta đang đứng cạnh Ai kia sao hững hờ Dòng sông đành hiu quạnh Cỏ lau đành bâng quơ. Thoảng đâu nốt nhạc buồn Nơi đồi thông ảm đạm Đôi môi nào đang run Bàn tay ai đang nắm. Em lặng ngắm hừng đông Ước mong ngày đứng lại Để hoa chuông vẫn hồng Và gió luôn còn mãi. Nhưng sông nào mãi đầy Làn mây nào mãi đậu Thì tình ta cũng vậy Vì yêu nên xa nhau. Sớm mai người đi rồi Thì rừng khô lạnh lắm Đành hai ngả chia đôi Và tay thôi không nắm…