Dạo này tự nhiên tôi nhớ về thời học cấp Hai. Hồi đó ba tôi chú trọng việc học tập của tôi lắm, đầu tư cho nguyên cái bàn học hoành tráng. Cái bàn có bao nhiêu ngăn kệ, thừa chỗ cho tôi đựng đủ mọi thứ. Đó là một nơi lý tưởng để người ta sáng tác thơ văn hay này sinh những ý tưởng vĩ đại. Hoặc là để học. Tôi chậm lớn trong tư tưởng và nhân cách nên hồi ấy đâu có dùng nơi này để làm được điều chi vĩ đại. Và cũng chẳng học hành là mấy. Cảm hứng học hành đến với tôi năm lớp 12, có nghĩa là cả thời cấp Hai tôi học đại khái cho có. (Vậy mà không hiểu sao vẫn đều đặn lên lớp một cách đáng sợ.) Bài tập về nhà tôi thường không làm, bài cũ tuần trước cần ôn lại tôi không bao giờ ôn; nói chung là tôi đã trải qua rất nhiều buổi tối không học chút xíu nào cả. Khổ một nỗi là, ba tôi chú trọng việc học tập của tôi lắm. Vào buổi tối, cứ mỗi lần tôi không ngồi học mà đi chơi hay làm cái gì đó khác thì ba tôi sẽ hỏi “học xong chưa?”, và nếu tôi trả lời là “dạ rồi” thì ông sẽ kiểm tra xem có những...
There's Hope Within Each Flower