Chậc chậc,thế là cũng xong,mấy ngày hôm nay quả thật là cuộc sống đã có thêm
nhiều “sắc màu”. Để xem lịch trình hôm nay thế nào nhé!
Đêm 17/11:
18h: xuất phát ,thẳng tiến chở hoa Hồ Thị Kỷ,”khảo sát thị trường”và mua một vài thứ lặt vặt, choáng ngợp trước một không gian nhỏ nhưng tràn ngập sắc màu của hoa. Đã biết thế nào là “hàng nóng”, như thế nào là “hàng lạnh”, đã biết hoa Đà Lạt khác gì hoa Hà Nội, đã hiều hoa măng,hoa salem…hình dạng như thế nào… Tối hôm đó,quả thật là một đêm dài,sau khi thưởng thức một ly bạc xỉu+một ly lipton,đêm đó…thức trắng một đêm…và lo lắng không biết sang mai có vác xác lên lấy hoa được không nữa.
18/11:
4h sáng:dậy (chẳng cần chuông báo thức vì không hề chợp mắt một chút nào cả), chuẩn bị đi lấy hoa. Lần đầu tiên lên Sài Gòn giờ đó,mới biết là Sg không bao giờ ngù, xe cộ vẫn đi đầy đường…cảm giác lúc đó rất là lạnh nhưng nhờ được Ngọc “che chở” phía trước nên cũng không đến nỗi nào.
5h30:tập kết tại nhà Ngọc,chuẩn bị hoa đến 7h kém…
Về nhà chợp mắt vài tiếng.
17h00:đi bán hoa(vì các trường đa số làm lễ ngày 19 chứ không như trước nữa)
19h30:về nhà Ngọc chuận bị hoa cho sáng mai.
Khoảng 22h00:về nhà chợp mắt một xi’
19/11:
Chuông điện thoại kêu nhưng tỉnh dậy cũng chẳng nhớ mình đặt chuông để làm gì,mất vài phút mới định hình được
5h30:lại đến nhà Ngọc,mang hoa ra trường bán,chả mọi người hôm qua không thấy ai mà sao hôm nay đông như đi hội thế,đối thủ cạnh tranh hơi bị nhiều đây!
Khả năng lôi kéo,dụ dỗ các em ý cũng không đến nỗi nào,cũng giành khách được với người ta…
Cả ngày vui nhất là gặp được hai nhóc, rất là “dễ thương”:
Một em gái rất là xinh,ra mua hoa,thế rồi hai chị em”đàm phán”giá cả một bó hoa với nhau,hai chị em kỳ kèo từng đồng một,cuối cùng em phán cho một câu”em mua”… nhưng mua hoa đơn thôi,choáng(hông biết nài giờ hai chị em mình cãi nhau về bó hoa đó làm gi em nhỉ?!)
Đặc biệt hơn em gái nhỏ này là một cậu nhóc nhìn rất”cưng”,hỏi em ý:
- Em mua hoa không cưng?
Em hỏi: "Bao nhiêu vậy “cô” (nhìn chị già đến thế sao hả nhóc?)
Nói giá xong rổi nhóc nhìn có vẻ hơi đăm chiêu,nhìn tôi rồi nói với bộ mặt rất buồn:
- Cô ơi, con không mang tiền.
Tôi vẫn cố gắng kiên nhẫn với nhóc:
- Thế nhà em có gần đây không?
- Dạ không, cô ơi. (ôi em ơi là em)
Kiên nhẫn,kiên nhẫn(tự nhủ với lòng):
- Thế em vào mượn bạn bè đi nhé.
Em ấy im lặng rồi trả lời: "Để con về nhà ngoại gần đây nha cô?”
“Uh nhóc về đi.”
…
Bạn một hồi nữa nhóc ý quay lại và nói:
- Cô ơi, bà ngoại không cho con tiền.
Thôi kho tàng kiên nhẫn của cô đến đây cũng cạn kiệt rồi nhóc ah.. công nhận nhóc thật thà và đáng yêu quá.
16h15: lại tiếp tục với số hoa còn lại,sau khi vòng quanh khu triễn lãm + Nguyễn Thượng Hiền mà chia có vài bông chia tay với chủ,nảy ra phương án qua công viên Hoàng Văn Thụ, bởi nơi ấy các anh chi hay ngồi tâm sự ở đó chắc có nhu cầu mua hoa. Nghi sao làm vậy…thế là đi. Đến nơi được phân công giữ xe,rồi Ngọc và đứa em đi vòng vòng xem có ai mua không. Thời gian trôi qua, thấy hai đứa vế vẫn tươi cười hỏi ra mới biết lý do.
Sau khi thực hiện phương an”anh ơi,mua hoa tặng chị nhen?”. "Chị không cho anh mua, nhà chị khó, mang hoa về sẽ bị la” ->không hy vọng gì rồi.
Thế rồi chuyển qua xài chiến thuật "chị ơi, mua hoa tặng anh nhen?”
“Em ơi, anh bị dị ứng hoa” Anh ý thản nhiên đáp lại.
Nhỏ em biết là bị chọc nên cũng tỉnh bơ hỏi:
“Thế anh có dị ứng với người đẹp không?"
“...” - Mặt anh ý ngỡ ngàng.
Cuối cùng, trên đường về, những lúc tuyệt vọng nhất thì cũng có người hỏi mua.
Khoảng 20h30:về nhà Ngọc đếm và chia "tài sản” kiếm được, lúc đó mới thấy ảnh hưởng của phim truyền hình cũng rất nhiều, bởi có một xu 1 ngàn mà ba đứa chụm đầu tìm->phong cách của “Bỗng Dưng Muốn Khóc.”
Tổng kết: hòa vốn.
Cảm xúc lúc này lẫn lộn, cũng hơi buồn vì công sức bỏ ra quá nhiều nhưng rồi…
Nhưng cũng biết là năm nay mặt bằng chung người ta bán hoa cũng khó khăn, ế ẩm, mình bán lần đầu mà như vậy cũng được rồi,dù gì cũng học hỏi được nhiều thứ từ cuộc đời, và có những giây phút cười bể cả bụng… như thế là đủ…
Ba ngày là thế
Ê ẩm cả người,nhưng rất vui.
Nếu là anh thì anh cho quách em bé kia bông hoa. Đọc mấy lần rồi vẫn thấy tội nghiệp cậu bé :))
ReplyDeleteEdit bài viết của em mỏi cả mắt. Chấm phẩy ngoặc đơn ngoặc kéo hầm bà lằng cả, lại màu hồng nữa chứ. :D
Người ta đi buôn bán thì làm gì có khái niệm cho ở đây, anh yêu :>
ReplyDelete