Nên tôi mơ, mê mộng một cuộc đời
Thấy tuyết rơi, nắng đọng, trăng òa vỡ
Thấy chính mình, ngắn ngủi, và yêu em.
Mưa nhè nhẹ, mát dịu một màn đêm
Ôi mềm mại loài hồng hoa bé nhỏ
Gió ngập ngừng lùa qua như muốn ngỏ
Bay không nào?
Cho bất tận đừng rơi…
Lá cây khô rơi rụng chút bồi hồi
Cơn gió lạ ngỡ ngàng vài xao xuyến
Mảnh đời ta nhòa vào nhau, hòa quyện
Như nắng đọng trong chút mộng trưa hè.
Vầng trăng khuyết giờ không còn ướt lệ
Phù sa nâu nhè nhẹ lượn quanh hồ
Nơi anh đứng, cuồng quay và rất nhỏ
Ngoảnh trông em trong bình lặng vô cùng.
Tự bao giờ anh tìm được hạnh phúc
Rơi bất tận lên số phận cùng mưa
Và mỗi khi bông tuyết rơi là lúc
Anh nhớ em, nhớ em đấy, biết chưa?
Nhỡ mai tình lạc mất cùng ngày trôi
Khi thời gian hằn lên đời quá vội
Anh lại về và yêu em lần nữa
Bất tận yêu, và mình bất tận mơ.
----------------------------------------------
Related topics:
Giấc mơ tan
Other poems:
Comments
Post a Comment