Skip to main content

Ba ba tùy bút


Con rùa có đinh gọi là gì thì tôi chịu, nhưng con ba ba thì lại gọi là cua đinh. Một hôm nọ trưa nắng chang chang, ba mẹ lại kêu cả nhà đi ăn cua đinh (ba ba) ở quán Hoa Khế trên đường Thăng Long. Nhà hàng vắng hoe, và khách ăn duy nhất lúc ấy là gia đình tôi. Ba tôi gọi một con chừng 1.5kg, người ta nói là phải đợi lâu lắm. Ngồi một lúc tôi quyết định gọi món Bún xào Singapore ăn cho biết và cho… đỡ đói. Đó là một đĩa có bún và hổ lốn một đống ngổn ngang những thứ khác như trứng chiên, thịt nguội, rau củ này nọ. Cả nhà xúm vào gắp, và tôi ăn một mình gần hết.
Chừng nửa tiếng sau khi ăn bún thì thấy ngừơi ta xôn xao khiêng con ba ba vào, lại còn đặt lên cân ngay trước mặt chúng tôi. Ba tôi thì thấy là con này bé, còn tôi thì thấy nó còn đang sống, ngọ ngậy những cái chân tí xíu trong vô vọng. Người nó trắng muốt bên trên cái mai màu xanh xám đang bị úp ngược. Tôi nhìn nó trong gần một giây rồi quay đi, nhưng cái sự ngọ ngậy trắng muốt đó đã kịp chui vào tâm trí tôi, rõ ràng, nguyên vẹn tới tận bây giờ.

Đối với tôi thì sự sống nào cũng là điều kì diệu. Nhân loại cùng kho kiến thức khổng lồ của họ đã thay đổi nhiều thứ, nhưng vẫn chưa thể tự mình tạo ra sự sống. Để từ không có gì mà tạo ra được một cơ thể sống, như con ba ba ngọ ngậy kia, đó phải là một phép lạ cực kì to lớn. Vậy mà sao điều kì diệu ấy lại có thể bị phá vỡ một cách dễ dàng chỉ trong giây lát? Tôi chẳng cần phải hòa nhập vào tâm trí tư tưởng của con ba ba kia để mà đồng cảm với bao mất mát, bao sự vô vọng tột cùng. Tôi chỉ biết một điều là, cái sự ngọ ngậy kia chỉ một lát sau đã biến mất, chỉ còn trơ lại những miếng thịt được chiên xào nấu nướng nằm trơ ra bất động. Những miếng thịt ấy, nâu đen và cứng chắc y như thịt sườn heo mẹ tôi chiên, chứ không là những khối mềm không hình dạng như tôi nghĩ. Thoáng nghĩ tới cái sự ngọ ngậy cách đó 15 phút, tôi gắp một miếng, hình dung xem đó là cái phần nào và cắn thử. Bỏ đi một sự kì diệu để đổi lấy thứ này sao?

Không, tôi không vì thế mà thành kẻ dừng ăn thịt. Thượng Đế đã tạo ra muôn loài, phần lớn cũng đóng vai trò lương thực. Nhưng chắc tôi được sinh ra để không thể giết một con vật nào. Như thời cấp Hai tôi học Sinh học, lòng tôi đau nhói khi phải ghim kim vào bốn chân con ếch, để nó nằng phơi ra cho bạn tôi phanh phui, moi móc để “học xem bên trong có gì”. Hay khi chúng tôi phải mổ cá lóc, tôi không muốn con cá bị mổ sống nên đã dùng kéo đập mạnh vào đầu nó. Cái kéo bị cong còn con cá khốn khổ kia thì trơ ra chẳng hề hấn gì. Cá ơi, mày có biết đâu mày chết thì lòng tao cũng chết theo một ít… Loài người chúng ta tồn tại nhờ vào sự hy sinh bất tận của thiên nhiên, chẳng phải thế sao?

Cũng vì thế nên tôi vẫn ăn thử miếng ba ba kia, thấy sao mà dai dễ sợ và nhiều xương y như cái cổ gà cho dân nhậu. Đến món lẩu đưa ra thì tôi thấy còn gớm hơn, chắc cũng vì tôi không thích ăn lẩu tí nào. Lẩu dê chẳng hạn, nhớp nháp tả phí lù một đống tôi chẳng thấy gì ngoài… đậu hũ. Lẩu ba ba còn kinh hơn, hương vị y như cà pháo ăn với mắm tôm, hai món thuộc hàng khủng khiếp nhất thế giới. Vừa húp tí bún tôi vừa thấy là lúc đầu gọi cái bún xào là quá hợp lý. Nhìn ba mẹ và cậu em ăn hì hục say sưa khen lấy khen để, tôi hơi phì cười trong bụng, lại như cả ngàn lần khác nghĩ là mình không thuộc về nơi này.

Ba ba hóa ra ăn cũng không ngon lắm.

Comments

Popular posts from this blog

How Many Words in This List That You Know?

How are you doing on your readings in general and more specifically in developing your vocabularies? Recently I started reading a book for my Finance class called The End of Wall Street by Roger Lowenstein. In the very first chapter of the book – a short 6-page prologue, there were many words that I did not know, and I am listing them here: destitute somnolent bulwark scrutinize (to) prick quiescent laudatory salient fervent (adj) frothy parlance umbilical (cord) placate carnage plenitude opiate dictum stupendous I was so surprised to see so many new words in such a small amount of pages! How is this Roger Lowenstein guy? You would think that while reading a finance book, the only words you would stumble upon are technical terms or lingos. Or maybe I am just bad. How many words in the list above that you already know?

Fei's Mooncakes

Fei is a Chinese guy at work who is socially awkward. He does not hang out with others, nor does he talk to anyone beyond “Good morning” and “How are you.” It’s not that Fei doesn’t want to: he’s unable to. But he would bring food to us as gifts – Chinese cakes, Chinese candies, Chinese snacks – for Lunar New Years and other Chinese festivals. That’s what people do in Asia as a way to maintain relationships. A social obligation. The Mid-Autumn Festival is near. No one at work besides me, another Asian, knows about this festival. Fei brings mooncakes, a type of round-shaped pastries, to work and gives each of us a box. The packaging looks gorgeous: a red square box with gold patterns depicting a lady dancing next to the moon. Inside is eight round pastries, about two inches in diameter. “Thank you very much!”, I say, as Fei hands me a box. Every day since, Fei comes over to my office and asks if I have tried the mooncakes. I have not, but I will soon, I tell him, feeling slightly guilty

The Ineffectiveness of English

I have interacted with English since kindergarten, and for the last four years I have been living in the US, using solely English for daily communications. Despite my effort of continual self-improving, I can’t quite understand the language. There have been explanations, of course, such as how it’s not my first language, how cultures and traditions get in place… Only recently, it strikes me with a more understandable reason: English is an ineffective language. There are so many disadvantages of English. First of all is the way one person talks to another. You can only use “I” and “you” no matter if the person you’re talking to is an earthworm or a high king. The same with “he”, “she”, “it”, and “they”. All the languages that I have ever associated with, which are French, Japanese, Korean, Vietnamese, and Cantonese, they have different words to address different people. I believe this should be the way to talk, since each person requires to be treated with respect, order, and