Con rùa có đinh gọi là gì thì tôi chịu, nhưng con ba ba thì lại gọi là cua đinh. Một hôm nọ trưa nắng chang chang, ba mẹ lại kêu cả nhà đi ăn cua đinh (ba ba) ở quán Hoa Khế trên đường Thăng Long. Nhà hàng vắng hoe, và khách ăn duy nhất lúc ấy là gia đình tôi. Ba tôi gọi một con chừng 1.5kg, người ta nói là phải đợi lâu lắm. Ngồi một lúc tôi quyết định gọi món Bún xào
Chừng nửa tiếng sau khi ăn bún thì thấy ngừơi ta xôn xao khiêng con ba ba vào, lại còn đặt lên cân ngay trước mặt chúng tôi. Ba tôi thì thấy là con này bé, còn tôi thì thấy nó còn đang sống, ngọ ngậy những cái chân tí xíu trong vô vọng. Người nó trắng muốt bên trên cái mai màu xanh xám đang bị úp ngược. Tôi nhìn nó trong gần một giây rồi quay đi, nhưng cái sự ngọ ngậy trắng muốt đó đã kịp chui vào tâm trí tôi, rõ ràng, nguyên vẹn tới tận bây giờ.
Đối với tôi thì sự sống nào cũng là điều kì diệu. Nhân loại cùng kho kiến thức khổng lồ của họ đã thay đổi nhiều thứ, nhưng vẫn chưa thể tự mình tạo ra sự sống. Để từ không có gì mà tạo ra được một cơ thể sống, như con ba ba ngọ ngậy kia, đó phải là một phép lạ cực kì to lớn. Vậy mà sao điều kì diệu ấy lại có thể bị phá vỡ một cách dễ dàng chỉ trong giây lát? Tôi chẳng cần phải hòa nhập vào tâm trí tư tưởng của con ba ba kia để mà đồng cảm với bao mất mát, bao sự vô vọng tột cùng. Tôi chỉ biết một điều là, cái sự ngọ ngậy kia chỉ một lát sau đã biến mất, chỉ còn trơ lại những miếng thịt được chiên xào nấu nướng nằm trơ ra bất động. Những miếng thịt ấy, nâu đen và cứng chắc y như thịt sườn heo mẹ tôi chiên, chứ không là những khối mềm không hình dạng như tôi nghĩ. Thoáng nghĩ tới cái sự ngọ ngậy cách đó 15 phút, tôi gắp một miếng, hình dung xem đó là cái phần nào và cắn thử. Bỏ đi một sự kì diệu để đổi lấy thứ này sao?
Không, tôi không vì thế mà thành kẻ dừng ăn thịt. Thượng Đế đã tạo ra muôn loài, phần lớn cũng đóng vai trò lương thực. Nhưng chắc tôi được sinh ra để không thể giết một con vật nào. Như thời cấp Hai tôi học Sinh học, lòng tôi đau nhói khi phải ghim kim vào bốn chân con ếch, để nó nằng phơi ra cho bạn tôi phanh phui, moi móc để “học xem bên trong có gì”. Hay khi chúng tôi phải mổ cá lóc, tôi không muốn con cá bị mổ sống nên đã dùng kéo đập mạnh vào đầu nó. Cái kéo bị cong còn con cá khốn khổ kia thì trơ ra chẳng hề hấn gì. Cá ơi, mày có biết đâu mày chết thì lòng tao cũng chết theo một ít… Loài người chúng ta tồn tại nhờ vào sự hy sinh bất tận của thiên nhiên, chẳng phải thế sao?
Cũng vì thế nên tôi vẫn ăn thử miếng ba ba kia, thấy sao mà dai dễ sợ và nhiều xương y như cái cổ gà cho dân nhậu. Đến món lẩu đưa ra thì tôi thấy còn gớm hơn, chắc cũng vì tôi không thích ăn lẩu tí nào. Lẩu dê chẳng hạn, nhớp nháp tả phí lù một đống tôi chẳng thấy gì ngoài… đậu hũ. Lẩu ba ba còn kinh hơn, hương vị y như cà pháo ăn với mắm tôm, hai món thuộc hàng khủng khiếp nhất thế giới. Vừa húp tí bún tôi vừa thấy là lúc đầu gọi cái bún xào là quá hợp lý. Nhìn ba mẹ và cậu em ăn hì hục say sưa khen lấy khen để, tôi hơi phì cười trong bụng, lại như cả ngàn lần khác nghĩ là mình không thuộc về nơi này.
Ba ba hóa ra ăn cũng không ngon lắm.
Comments
Post a Comment