Skip to main content

Doraemon!!!


Ngày xưa Doraemon hay lắm, mọi người và tôi ai cũng đọc, cũng mê. Đầu tiên là mẹ tôi vừa đọc tôi nghe vừa đút cháo, thế là tôi phải cố gắng ăn nhanh để còn nghe truyện tiếp (!). Lớn lên một chút, tôi đã có thể tự đọc và ngồi đọc Doraemon suốt ngày – cho đến khi lớn lên lúc nào không hay.
Doraemon là cả một thế giới diệu kì với Nobita suốt ngày bị tụt quần, Doraemon thích ăn “bánh rán” (mà hồi đó tôi thấy rất giống… Chocopie :D), Suka hiền lành dễ thương, Xêkô mỏ nhọn, và Chaien suốt ngày đấm móp mặt người khác. Mà hồi ấy, thấy sao Nobita suốt ngày than thở nghèo nàn thiếu thốn này nọ, mà nhà thì hai tầng lận. Rồi nhà Nobita muôn đời sau vẫn nghèo hơn người ta, mà sao cậu ta lại được gửi mèo máy về để bảo kê trong khi những người còn lại chẳng ai có cả? Bao nhiêu là thắc mắc trong đầu nhưng thôi kệ, Doraemon vẫn là hay nhất. 

Rồi tự nhiên gần đân tôi xem lại Doraemon - lần này bằng tiếng Anh, và ngạc nhiên trước nhiều sự khác biệt. Thực ra Suka tên là Shizu, Sêkô là Suneo, và Chaien thì vẫn là Jaian. Lật lại những trang đầu tiên, tôi phát hiện ra Nobita là một cậu bé rất hiền lành và tốt tính, và ba mẹ của cậu ta là những người tốt bụng và yêu thương Nobita rất nhiều. Nhìn thử khung tranh đầu tiên của Nobita hiền lành xem:



Doraemon lại khác, chẳng thông minh hay tốt tính như tôi vẫn nghĩ, mà là một người háu ăn và hay làm nhiều trò lố. Lúc mới xuất hiện, hắn ăn hết phần bánh của Nobita (cái đĩa bánh kế bên Nobita ở hình trên). Rồi khi dùng chong chóng tre lần đầu, Doraemon cắm vào… mông của Nobita tội nghiệp.


Đương nhiên nếu chỉ có thế thì đời nào Doraemon nổi tiếng. Hình tượng nhân vật được hoàn thiện dần, và Doraemon cũng từ từ thông minh và “bình thường” hơn.

Shizuka (Xuka) thì hay hùa theo đám đông, Suneo (Xêkô) thì lúc đầu miệng chỉ hơi cong lên, dần dần mới dài và nhọn ra. Jaian (Chaien) thì vẫn đấm móp mặt người khác. Ngạc nhiên là ngày xưa tôi rất thích Đêkhi, bây giờ thấy Chaien mới là hay nhất: to cao khỏe mạnh, dũng cảm và “yêu” âm nhạc.

Thật thú vị làm sao, khi mà sao bao nhiêu năm xem lại, perspective của tôi có thể khác biệt với ngày xưa đến thế. Biết đâu 10 năm sau nữa xem lại, tôi lại thấy thêm nhiều điều thú vị khác. Lúc ấy tôi lại viết blog, mọi người nhớ vào comment nhé!


Comments

Popular posts from this blog

How Many Words in This List That You Know?

How are you doing on your readings in general and more specifically in developing your vocabularies? Recently I started reading a book for my Finance class called The End of Wall Street by Roger Lowenstein. In the very first chapter of the book – a short 6-page prologue, there were many words that I did not know, and I am listing them here: destitute somnolent bulwark scrutinize (to) prick quiescent laudatory salient fervent (adj) frothy parlance umbilical (cord) placate carnage plenitude opiate dictum stupendous I was so surprised to see so many new words in such a small amount of pages! How is this Roger Lowenstein guy? You would think that while reading a finance book, the only words you would stumble upon are technical terms or lingos. Or maybe I am just bad. How many words in the list above that you already know?

Niềm tự hào Việt ?!

Từ khi mới sinh ra, không biết bao nhiêu lần người ta rót vào tai nhau: “Chúng ta thật tự hào là người Việt Nam !” “Yeah, chúng ta là người Việt Nam , yeah!” “Yeah! Tự hào! Yeah!”… Thế là bản thân cũng phải có lúc tự hỏi mình: tại sao lại tự hào vậy? Tôi không tự hào mình là “con rồng” hay “cháu tiên” rồi. Tôi hẳn nhiên là con người. Vậy thì vì cái gì nhỉ? Vì sự thông minh ư? Điều này nghe rất có lý. Bao nhiêu người Việt Nam xa xưa nghĩ ra rất nhiều kế rất hay. Những “Trạng Lường” Lương Thế Vinh, những Trần Hưng Đạo hay Cao Thắng, Trần Đại Nghĩa thì quả thật không thể không nể trọng. Và ngày nay, bao nhiêu du học sinh Việt Nam du học đã đạt thành tích cao, đứng đầu lớp và đầu khối. (Về điều này thì tôi không hề nói tốt gì về mình. Tôi luôn thua kém xa các bạn Việt Nam xung quanh về thành tích.) Vậy là người Việt Nam thông minh sao? Đúng. Nhưng đó có phải là điều để chúng ta tự hào không? Tôi luôn tin rằng sự thông minh phải đi kèm với sự khôn ngoan thì mới đáng tự hào được. Sự th...

Sâu Con Online Part 06

Part 06: Nghĩ ngợi – bánh gai – có điềm The story so far: Cậu sinh viên trẻ Hoàng muốn tìm hiểu và làm quen với một cô gái bí ẩn trong game Audition. Với sự giúp đỡ của cậu bạn thân tên Tuấn, Hoàng đã thấy được cô bé cấp ba ấy, với hình dáng của một “Thạch Sanh” thời hiện đại. Mọi thứ trở nên tồi tệ hơn khi Hoàng còn bị Thạch Sanh chửi “thật là tồi tệ!”… Để đọc câu chuyện từ đầu click HERE Part 05 click HERE Lần này là Hoàng tức giận thật rồi. Hắn vẫn biết trên đời có nhiều chuyện trớ trêu, nhưng ai có thể tin được mội con quái nhân khủng khiếp như thế có thể tồn tại chứ. Quá ghê gớm, bên trong còn hơn cả bên ngoài. Trình độ xấu xa của “Thạch Sanh” đến thế này thì ai …kill được nó chắc hưởng nhiều EXP lắm… Cơn tức của Hoàng một lúc sau thì hạ bớt. “Cậu thật là tồi tệ!”- câu nói “độc ác” lại vụt thoáng qua trong đầu hắn. Hàng lông mày đang cau lại bắt đầu dãn ra từ từ. Hình như…, con bé nó sủa cũng không phải là sai lắm… Đúng là có rất nhiều thằng con trai suốt ngày chỉ để ý ...