Một hôm tôi đi làm ở nhà ăn về khuya, chôm được một củ khoai lang (sweet potato) về luộc ăn thử :)). Kinh nghiệm luộc trứng đầy mình, tôi tự tin bỏ củ khoai đã rửa sạch vào nồi, cho nước vừa ngập, rồi nhấn nút để đó.
Một lúc sau tôi thử đâm vào thì thấy em nó cứng ngắc bên trong dù bên ngoài đã mềm. Thế là tôi đành… cắt củ khoai làm đôi, rồi bỏ vô nồi luộc tiếp(!). Đợi mãi, đợi mãi… mà cái lõi bên trong chẳng thèm mềm cho :|. Đêm thì khuya, bụng thì đói rã rời mà chẳng lẽ bỏ cuộc để đi ngủ?...
Cuối cùng thì khoai đã mềm, đâm vào dễ dàng qua tới bên kia. Tôi mừng vô hạn, móc khoai ra bỏ vào đĩa. Nhìn củ khoai to chà bá mềm mại mà tôi thấy thật là tuyệt vời. Thế là tôi sắp được ăn khoai lang luộc như của bà ngoại hồi ngày xưa thật xưa. Coi bộ tui cũng… đảm đang ra phết! :))
Tôi từ từ tách lớp vỏ ra, thấy có vẻ dễ dàng quá như có “điềm”! Khói bốc lên nghi ngút nhưng bụng đã đói lắm rồi, tôi thổi vội và cắn một miếng. Vậy mà chưa kịp nhai xong tôi đã muốn nhả ra: khoai gì mà nhạt thếch lại còn nhão nhoét thật là gớm ghiếch quá chừng!!! o.0 Thôi thì lỡ tốn thời gian và công sức rồi, tôi đành cặm cụi ngồi nhai cho hết cái đống “lang” kia cho đỡ đói. Chưa lấy vợ là khổ thế đấy! =.=’
Câu chuyện luộc khoai đến đây là hết. Tôi tới giờ cũng không biết làm sao để luộc khoai cho ngon đâu, nhưng nếu các bạn không làm theo cách của tôi thì chắc sẽ đỡ gớm hơn đấy! :D
Comments
Post a Comment