Cách đây cả năm, sáu năm, khi tôi học Anh văn với một chị gái sinh viên ở nhà, chị nói bâng quơ một câu mà tôi lại nhớ mãi, “Bạn thân cấp Ba sẽ là bạn thân của cả đời đó em!” Câu nói của chị đơn giản và ngắn thế, mà sao đúng quá…
Năm lớp 10 bỡ ngỡ ngồi chống cằm, tôi cũng đã kịp lia mắt ngó quanh mà ngó ra hai tài năng ẩn mặt của lớp, một trong số hai người là Dark Orc, ngồi tuốt ở góc xó phía bên kia với một lũ lu-xu-bu lạ hoắc. Chuyện cũng chẳng có gì nhiều cho đến khi qua học kì II, vì một lí do khách quan nào chẳng thể nhớ, tôi bị cô giáo “wăng” xuống góc lớp, chỉ để rồi tôi quen với Dark Orc và một thằng nữa – giang hồ gọi là Dark Wizard. Dark Orc “giáo sư” – như người đời vẫn gọi, vì giỏi Toán và Hóa một cách... vô lý, ai ngờ lại cùng chụm đầu cùng hai thằng Dark còn lại mà thành Dark Force. Kể từ đó, tôi đã có người cùng ngồi cùng cười hô hố, và vỗ vai an ủi đầy thô bạo những lúc không vui. Có những lần tôi …muốn làm quen với một cô gái nào đó, lại ngại ngùng quá mà để Dark Orc đi cùng, để rồi sau khi nói chuyện với người ta xong, quay về một lúc lại ngơ mặt hỏi DO, “con bé tên là gì thế nhỉ?”
Dù chẳng phải Phan Bội Châu hay... Pa-ven, đời học sinh cấp ba ngắn ngủi của tôi cũng tích tụ biết bao nhiêu là trò lố. Cả lớp ngán ngẩm, người đời lắc đầu thở dài, kệ họ. Quay qua ngó là tôi luôn lại thấy DO bên cạnh, chẳng còn gì bằng. Định nghĩa bạn thân nhất (best friend) là gì, sao lại vừa sâu xa vừa đơn giản đến vậy.
Đến lớp 11, DO hắn có bạn gái đầu tiên, Dâu – lại là nhân vật xuất chúng thứ hai mà tôi phát hiện ra hồi lớp 10. Hai người quen nhau êm đẹp trong sự vui mừng của DF và ngỡ ngàng của thiên hạ. Thỉnh thoảng họ gây chuyện, một thằng đeo nhãn “bạn thân” như tôi chẳng biết làm gì, lại làm thằng khùng đi làm nhiều chuyện nhảm nhí… Vậy rồi lâu ngày trở lại, Dâu đã bỏ đi mất. Hai đứa đau, chỉ biết nhìn nhau…
Đi học mà không chơi game là …vứt (!). Suốt bao tháng ngày, hai đứa luôn rủ nhau đến tiệm Hp vào Chủ nhật, lúc …6 giờ sáng. Giờ “thiêng” như vậy mà chẳng ai đến trễ lần nào, nghĩ lại thấy cũng nể mình thật. Bao nhiêu trò chơi, mà nhiều nhất vẫn là Warcraft III. Guild chúng tôi chẳng có ai chơi bằng skill, sự “tà đạo” vô đối vẫn luôn là chìa khóa giúp phân thắng bại. Và đương nhiên ngoài game ra còn bao nhiêu trò khác: đá cầu, bóng chuyền, bóng rổ, làm thiệp, đi hót… chẳng lẽ lại kể hết thì ai thèm đọc chứ? ^^
Tiếc là cuộc đời đâu nào toàn nắng vàng trải đầy, áo trắng cặp vở và tiếng cười rôn rã. Hai năm trôi qua ngắn ngủi để bạn bè phải rời xa nhau. Chẳng bao giờ tôi lại nghĩ mình có thể hiểu Nguyễn Khuyến đến vậy.
Năm lớp 10 bỡ ngỡ ngồi chống cằm, tôi cũng đã kịp lia mắt ngó quanh mà ngó ra hai tài năng ẩn mặt của lớp, một trong số hai người là Dark Orc, ngồi tuốt ở góc xó phía bên kia với một lũ lu-xu-bu lạ hoắc. Chuyện cũng chẳng có gì nhiều cho đến khi qua học kì II, vì một lí do khách quan nào chẳng thể nhớ, tôi bị cô giáo “wăng” xuống góc lớp, chỉ để rồi tôi quen với Dark Orc và một thằng nữa – giang hồ gọi là Dark Wizard. Dark Orc “giáo sư” – như người đời vẫn gọi, vì giỏi Toán và Hóa một cách... vô lý, ai ngờ lại cùng chụm đầu cùng hai thằng Dark còn lại mà thành Dark Force. Kể từ đó, tôi đã có người cùng ngồi cùng cười hô hố, và vỗ vai an ủi đầy thô bạo những lúc không vui. Có những lần tôi …muốn làm quen với một cô gái nào đó, lại ngại ngùng quá mà để Dark Orc đi cùng, để rồi sau khi nói chuyện với người ta xong, quay về một lúc lại ngơ mặt hỏi DO, “con bé tên là gì thế nhỉ?”
Dù chẳng phải Phan Bội Châu hay... Pa-ven, đời học sinh cấp ba ngắn ngủi của tôi cũng tích tụ biết bao nhiêu là trò lố. Cả lớp ngán ngẩm, người đời lắc đầu thở dài, kệ họ. Quay qua ngó là tôi luôn lại thấy DO bên cạnh, chẳng còn gì bằng. Định nghĩa bạn thân nhất (best friend) là gì, sao lại vừa sâu xa vừa đơn giản đến vậy.
Đến lớp 11, DO hắn có bạn gái đầu tiên, Dâu – lại là nhân vật xuất chúng thứ hai mà tôi phát hiện ra hồi lớp 10. Hai người quen nhau êm đẹp trong sự vui mừng của DF và ngỡ ngàng của thiên hạ. Thỉnh thoảng họ gây chuyện, một thằng đeo nhãn “bạn thân” như tôi chẳng biết làm gì, lại làm thằng khùng đi làm nhiều chuyện nhảm nhí… Vậy rồi lâu ngày trở lại, Dâu đã bỏ đi mất. Hai đứa đau, chỉ biết nhìn nhau…
Đi học mà không chơi game là …vứt (!). Suốt bao tháng ngày, hai đứa luôn rủ nhau đến tiệm Hp vào Chủ nhật, lúc …6 giờ sáng. Giờ “thiêng” như vậy mà chẳng ai đến trễ lần nào, nghĩ lại thấy cũng nể mình thật. Bao nhiêu trò chơi, mà nhiều nhất vẫn là Warcraft III. Guild chúng tôi chẳng có ai chơi bằng skill, sự “tà đạo” vô đối vẫn luôn là chìa khóa giúp phân thắng bại. Và đương nhiên ngoài game ra còn bao nhiêu trò khác: đá cầu, bóng chuyền, bóng rổ, làm thiệp, đi hót… chẳng lẽ lại kể hết thì ai thèm đọc chứ? ^^
Tiếc là cuộc đời đâu nào toàn nắng vàng trải đầy, áo trắng cặp vở và tiếng cười rôn rã. Hai năm trôi qua ngắn ngủi để bạn bè phải rời xa nhau. Chẳng bao giờ tôi lại nghĩ mình có thể hiểu Nguyễn Khuyến đến vậy.
“Câu thơ nghĩ đắn đo không viết,
Viết đưa ai, ai biết mà đưa?...”
(Khóc Dương Khuê)
Ở đời biết bao người đi lại cười nói, có mấy ai chịu ngồi lại để cùng chia sẻ, để cùng cười hô hố không biết trời trăng với tôi?
Ngày tháng lại trôi qua, tình thân vì xa nên tưởng chừng phai nhạt. Bất ngờ tôi gặp bạn, nghe thấy giọng nói quen thuộc mà chẳng biết làm gì, chỉ nhoẻn miệng cười toe toét…
“Gì? Sao lại cười?”“… Ờ…”
Ở đời biết bao người đi lại cười nói, có mấy ai chịu ngồi lại để cùng chia sẻ, để cùng cười hô hố không biết trời trăng với tôi?
Ngày tháng lại trôi qua, tình thân vì xa nên tưởng chừng phai nhạt. Bất ngờ tôi gặp bạn, nghe thấy giọng nói quen thuộc mà chẳng biết làm gì, chỉ nhoẻn miệng cười toe toét…
“Gì? Sao lại cười?”“… Ờ…”
- Happy birthday, DO!...
Comments
Post a Comment