Em à, người ta đã kể cho nhau nghe bao nhiêu câu chuyện tình yêu của hòang tử và công chúa ở những nơi nào đó rất xa. Câu chuyện nào cũng thật đẹp, hoàng tử và công chúa nào cũng sống bên nhau hạnh phúc mãi mãi…
Nhưng người ta không kể cho nhau nghe một câu chuyện, nếu như trong ấy người kị sĩ không phải là chàng hoàng tử đẹp trai, cũng chẳng thể giết con rồng nào. Khi ấy cậu ta sẽ phải rút về nơi tối tăm, chôn kín mãi tâm tư trong lòng… Nàng công chúa chẳng thể nào biết, và sẽ chẳng bao giờ biết.
Anh làm sao hiểu được tình yêu bắt đầu từ đâu, và kết thúc như thế nào. Cuộc sống chúng ta đã quá nhiều mối tình vụt xuất hiện một cách không đáng có, rồi lại vụt đi quá ư đột ngột, để rồi lại xuất hiện bao nhiêu “nếu…thì…” trong anh. Nếu như anh đã không gặp em, thì tình cảm này đã chẳng thể có. Nếu như anh đã có thể quên được, thì nỗi day dứt trong lòng rồi cũng sẽ nguôi. Nhưng nếu như, chỉ là “nếu như” thôi, nếu như… em cũng yêu anh, và chúng ta sẽ yêu nhau mãi mãi… Khi đó, anh sẽ bước ra được khỏi bóng tối, và đến để bảo vệ em, để ôm em vào lòng. Sẽ không còn những cơn mưa ướt đẫm lòng em, hay những làn gió tuyết giày xéo tim anh. Đêm đen sẽ qua đi, và nắng ấm sẽ ngập tràn nơi đây cùng… bong bóng. Ghé vào tai em anh sẽ gọi: “công chúa bé nhỏ của anh!...”
Em à, Valentines đến rồi kìa, người ta yêu nhau nhiều quá. Mình cũng yêu nhau đi thôi!...
Comments
Post a Comment