Skip to main content

Sâu Con Online Part 06


Part 06: Nghĩ ngợi – bánh gai – có điềm
The story so far:
Cậu sinh viên trẻ Hoàng muốn tìm hiểu và làm quen với một cô gái bí ẩn trong game Audition. Với sự giúp đỡ của cậu bạn thân tên Tuấn, Hoàng đã thấy được cô bé cấp ba ấy, với hình dáng của một “Thạch Sanh” thời hiện đại. Mọi thứ trở nên tồi tệ hơn khi Hoàng còn bị Thạch Sanh chửi “thật là tồi tệ!”…
Part 05 click HERE

Lần này là Hoàng tức giận thật rồi. Hắn vẫn biết trên đời có nhiều chuyện trớ trêu, nhưng ai có thể tin được mội con quái nhân khủng khiếp như thế có thể tồn tại chứ. Quá ghê gớm, bên trong còn hơn cả bên ngoài. Trình độ xấu xa của “Thạch Sanh” đến thế này thì ai …kill được nó chắc hưởng nhiều EXP lắm…

Cơn tức của Hoàng một lúc sau thì hạ bớt. “Cậu thật là tồi tệ!”- câu nói “độc ác” lại vụt thoáng qua trong đầu hắn. Hàng lông mày đang cau lại bắt đầu dãn ra từ từ. Hình như…, con bé nó sủa cũng không phải là sai lắm… Đúng là có rất nhiều thằng con trai suốt ngày chỉ để ý xem con này có đẹp không, con kia có sành điệu nhí nhảnh không… Nói nào ngay, chính hắn, mấy ngày nay đã ôm mối hận thù cùi bắp kia cũng chỉ vì saucon… to cao ghê gớm quá. Nếu như đó là một em Nga Mi xinh tươi… có khi hắn cũng đã…

Trầm ngâm một lúc thì đầu hắn rối mù, Hoàng bật ra thành tiếng:
- Nhưng con bé nó trông gớm ghiếch thật mà!!!
Rồi hắn lại chợt nhớ ra, kinh nghiệm game bấy lâu cũng cho hắn thấy rằng khắp nơi đầy rẫy “gái kua trai” (!), từ game tới Y!M đủ cả. Hoàng biết rõ, rất nhiều đứa con gái ngoài kia chỉ biết luôn miệng xuýt xoa “Trai đẹp”, “trai đẹp”… So ra, sự đời hai bên nó chẳng khác nhau mấy. Thế cũng hay, Hòang sẽ thừa khả năng đốp lại lời con “to cao” bất cứ lúc nào nó chửi. Thạch Sanh àh, mi sẽ biết tay Lý Thông… “minh” này thôi!...

11 giờ 3 phút tối, nick Y!M sauconxauxi lại sáng đèn. Hoàng nãy giờ ngồi ngóng đến muốn chảy mặt ra, giờ mừng quýnh cười hô hố. Vì đã chuẩn bị sẵn mọi chiêu thức để đối đáp với Sâu, hắn hoàn toàn năng động, tự tin như dùng K…, liền nhảy vào ngay.
Thienvuongdaica: Chào :D

“Khua khua khua!”, Hoàng cười thầm. Trong đầu hắn bật lên bao dự tính cho mọi tình huống. “Nếu con bé nó chửi thế này… mình sẽ nói thế kia…; nếu nó sủa thế nọ… thì mình sẽ đỡ thế khác… Chửi đi nào, chửi đi nào!”
Sauconxauxi: Hello :D
Sauconxauxi: Hôm nay bà ngoại mình từ quê lên chơi :D
Sauconxauxi: Vui ơi là vui!
Sauconxauxi: Cả ba năm rồi mình mới găp được bà đấy. Lâu thật! :-??
Sauconxauxi: bà thì vẫn khỏe mạnh, mang cho mình bao nhiêu bánh gai
Sauconxauxi: àh, quê mình ở Quảng Ninh
Sauconxauxi: Thiên Vương đại ca muốn ăn không?
Sauconxauxi: Cho cắn một miếng này!

Một loạt dòng chữ hiện lên từ saucon làm cho Hoàng choáng ngất lần thứ
n. Mọi thứ xảy ra không những khác với sự dự đoán của hắn, mà lại còn hoàn toàn trái ngược, chạm nhau côm cốp. Hoàng đã bị đẩy vào tình huống mà hắn rất rất muốn chửi to lên thành tiếng, nhưng vì người viết không cho phép nên hắn đành không nói gì. “Ủa, rõ ràng là con bé nó phải đang tức giận mình chứ hả?” Hắn nghĩ.
Sauconxauxi: sao, không ăn àh? Chê àh? :(

Mặt Hoàng đơ ra trong vài giây. Hình ảnh một đứa to lớn đáng sợ lại tíu tít vui mừng chỉ vì bà ngoại đến thăm thật là không bình thường. Mà không chừng con bé nó còn vui đến nỗi nó quên luôn chuyện chửi bới tối hôm qua, quên luôn là nó đang mời kẻ “tồi tệ” ăn bánh gai “ảo”… Sự nhảm nhí và lố bịch của saucon thì ra đã đạt tới một trình độ tối cao đáng sợ. Bao nhiêu dự tính trong đầu Hoàng thế là bay đâu mất, để rồi hắn phải vô tình nhoẻn miệng ra một bên, phó mặc cho sự đời đến đâu thì đến…
Thienvuongdaica: uh, thì ăn!
Sauconxauxi: thế thì há miệng ra nào, ngoan nào, aaa…! ^^

Tuấn thò chân đá cửa cái “cộp!”, rồi nhẹ nhàng lách vào trước khi cánh cửa đàn hồi đóng sầm trở lại. Hắn đến để xem tình hình của thằng bạn thân, xem xem sau mấy ngày không đến lớp thì Hoàng sống chết thế nào, để có gì hắn còn đi ăn tiệc (!). Cuốn tập trên tay Tuấn suýt nữa thì rơi, khi hắn nhìn thấy thằng bạn đang cặm cụi cùng Audition.

-
Tay chân đôi khi tự ý họat động mà. – Hoàng nói, mắt vẫng không rời màn hình trước mặt.
Tuấn nhìn. Cả sàn nhảy đều đứng trơ ra đấy, ngó hai người đứng giữa xoay lộn một cách hoành tráng.

-… “Thạch Sanh” đấy à?
-… Ờ.
“Rồi, kiểu này có điềm!”, Tuấn nghĩ. Nhiều khi mọi chuyện có thể xảy ra theo chiều hướng mà ngay cả một người như hắn cũng không tài nào đoán trước được. Hắn hỏi:

- Bóng rổ hông mày?
- Ờ. – Hoàng trả lời, mấy ngón tay vẫn lia đều và nhanh thoăn thoắt.
Hai ván nhảy trôi qua. Tuấn lại hỏi:
- Đi chưa mày?- Ờ.
...
- Tao về nha?- Ờ.
Tuấn để cuốn vở xuống ghế rồi bước về, lòng chẳng biết nên vui hay nên buồn. Quả thật chưa bao giờ hắn thấy Hoàng say mê cái gì đến thế… Phì cười một thoáng rất nhẹ, Tuấn biết hắn cần làm gì tiếp.
(hết part 06, còn tiếp…)
------------------------------------------------------
Lời người viết:
Lúc đang vun đắp tràng hội thoại của Nga (sauconxauxi), tôi phải nghĩ xem quê của cô bé ở đâu – cũng có nghĩa là phải tìm xem bánh gai ở vùng nào. Thế là tôi để status là “Vung` nao` VN co’ banh’ gai the’?”. Một lúc sau quay lại laptop thì màn hình đầy một đống reply o.0 – choáng như thằng Hoàng trong chuyện luôn. Đau là mỗi người một phách, chẳng ai reply giống ai. Thế là tôi có cả một list, Nam Định, Quảng Ninh, Hưng Yên, Hà Nội,… có người còn nói “trong siêu thị Lý Thường Kiệt của Sài Gòn 1 đống” mới máu! :)) Hài hước quá. Dù sao cũng cảm ơn mọi người đã giúp đỡ.

Comments

Popular posts from this blog

How Many Words in This List That You Know?

How are you doing on your readings in general and more specifically in developing your vocabularies? Recently I started reading a book for my Finance class called The End of Wall Street by Roger Lowenstein. In the very first chapter of the book – a short 6-page prologue, there were many words that I did not know, and I am listing them here: destitute somnolent bulwark scrutinize (to) prick quiescent laudatory salient fervent (adj) frothy parlance umbilical (cord) placate carnage plenitude opiate dictum stupendous I was so surprised to see so many new words in such a small amount of pages! How is this Roger Lowenstein guy? You would think that while reading a finance book, the only words you would stumble upon are technical terms or lingos. Or maybe I am just bad. How many words in the list above that you already know?

Fei's Mooncakes

Fei is a Chinese guy at work who is socially awkward. He does not hang out with others, nor does he talk to anyone beyond “Good morning” and “How are you.” It’s not that Fei doesn’t want to: he’s unable to. But he would bring food to us as gifts – Chinese cakes, Chinese candies, Chinese snacks – for Lunar New Years and other Chinese festivals. That’s what people do in Asia as a way to maintain relationships. A social obligation. The Mid-Autumn Festival is near. No one at work besides me, another Asian, knows about this festival. Fei brings mooncakes, a type of round-shaped pastries, to work and gives each of us a box. The packaging looks gorgeous: a red square box with gold patterns depicting a lady dancing next to the moon. Inside is eight round pastries, about two inches in diameter. “Thank you very much!”, I say, as Fei hands me a box. Every day since, Fei comes over to my office and asks if I have tried the mooncakes. I have not, but I will soon, I tell him, feeling slightly guilty

The Ineffectiveness of English

I have interacted with English since kindergarten, and for the last four years I have been living in the US, using solely English for daily communications. Despite my effort of continual self-improving, I can’t quite understand the language. There have been explanations, of course, such as how it’s not my first language, how cultures and traditions get in place… Only recently, it strikes me with a more understandable reason: English is an ineffective language. There are so many disadvantages of English. First of all is the way one person talks to another. You can only use “I” and “you” no matter if the person you’re talking to is an earthworm or a high king. The same with “he”, “she”, “it”, and “they”. All the languages that I have ever associated with, which are French, Japanese, Korean, Vietnamese, and Cantonese, they have different words to address different people. I believe this should be the way to talk, since each person requires to be treated with respect, order, and