Để Du Miên trăn trở nỗi mong chờ
Một Bố Già đang ngả người, chao đảo
Một Cõi Riêng, héo hắt bụi hoa mờ.
Vòng tay ấm, ngọt môi, tim hòa quyện
Cảm giác ấy, người ơi, lặn xa rồi
Dải cát vàng đưa đẩy hàng chân biển
Bởi người thôi, mong mỏi buổi chiều rơi.
Tình nơi ấy, còn ta nơi tuyết lạnh
Ai bất hạnh, ai chạnh một bên lòng?
Trời giông tố, tình rơi không muốn tạnh
Như hối hận, như giận một căn phòng.
Yêu là khổ, mà không yêu cũng khổ
Ta là ai, có phải thuộc về nhau?
Ngày tháng trôi, đời trôi, tôi lầm lỡ
Còn em mãi đợi, ru hời thương đau.
Hỏi thời gian làm chi mà quá vội?
Vừa im lặng, ta tạm biệt nhau rồi
Nặng lòng nhau, bịn rịn một câu chào
Để cuối cùng tắc kè còn níu kéo.
Comments
Post a Comment