Skip to main content

Posts

Showing posts from December, 2010

Hồi Ức Giờ Mới Kể

Mùa thu 2009. Đây là một khoảng thời gian khó khăn trong cuộc đời sinh viên của tôi. Trong rất nhiều lý do mà tôi có thể nghĩ ra mà trầm ngâm đến hết ngày, thì việc tôi không về Việt Nam đáng nói hơn cả. Đó là một bí mật mà tôi đã giấu kín, phải một thời gian dài sau mới dám chia sẻ cho mọi người. Không kể thì thôi, nếu kể thì cũng dài dòng lắm. Lúc ấy, tôi dã lên năm ba, cái khỏang thời gian mà mọi dự định đã phải được sắp đặt thật sớm: hè 2010 cố gắng được internship; xuân 2011 tốt nghiệp và đi làm. Vậy nghĩa là mùa đông 2009 là cơ hội tốt nhất/duy nhất để tôi có thể về Việt Nam. Thế rồi Hùng Cường bạn tôi nói rằng hắn sẽ về vào lúc ấy, và giá vé thì đang thật rẻ. Tôi lên mạng tìm, giá chỉ gần $900 (bằng ½ giá vé tôi mua để về hè 2009). Vừa ham giá rẻ, vừa quá nhớ cô người yêu đã một tháng không gặp, tôi mua luôn không chần chừ. Giờ nghĩ lại, tôi vẫn thấy đó là một quyết định đúng, và là một điều đáng mừng. Tôi đã tưởng tượng được trở về vui thế nào, gặp người yêu sẽ mừng ra ...

What Do You Think a "Friend" Is?

I counted to see how many people wrote on my Facebook Wall for my birthday, and there were 105. 105 messages. It was truly amazing, thank you very much. It’s interesting nonetheless, because if someone gives out a piece of paper and tells me to write 105 names of the people I know, I may not be able to do that. Facebook may as well be one of the most phenomenal products of modern technology. Thanks to Facebook, millions of people around the world realize that they have associated with about 400 people on average. Regarding such matter, even the loneliest dancer in the world dares not to claim his loneliness easily. Facebook tells me that I currently know at least 481 people – whom are called “friends” – the term “friend” has been overly abused to the point that we can pretty much give out an equation like this: A Stranger + A Name = A Friend But it doesn’t matter! I certainly am not too close-minded to deny a friendship, and even a friendship with some whom I have onl...

I Thought I Had Gone a Long Way

These days are my life-changing period. I just walked out from my very last class in my undergrad career (the finals don’t count); then three more days and I’ll become 21. No more classes, no longer being under-aged, how can I keep up with Life as I should? Right at this moment, I find every second passing by amazing. It is as if there really is something that I should be doing - something big, obvious, and significant. There very well be nothing as such, and it is just a feeling that would be haunting me terribly at certain times. Unreasonably, I feel unsecured, powerless, and lonely. Yet I have no one around, no one to be taken care of, no one to love. Even after all the things I have been through, why is it that I still am by myself mingling pitifully with Life like this? Why is there still nothing for me to lean on to when facing with crises and changes, so that I would be a bit at ease and encouraged? Why is it that I am not happy with all the accomplishments and still am sad...