Tôi lại ngồi lướt blog một cách tình cờ dưới cái nắng ngái ngủ của buổi chiều dài. Trong sự tình cờ ấy tôi nhìn thấy blog của em. Em là ai và tôi là ai, hai cá thể chẳng hề liên quan mà blog cùa em đây tôi lại đang đọc. Sự vô định làm tôi phải bật cười, nghe những chú chim ngoài cửa sổ kêu ríu rít. Blog cùa em thật lạ vì thật quen thuộc như cả trăm ngàn blog khác. Dưới cái nền u ám và những con chữ màu tím, em kể lể bao nhiêu chuyện… đau khổ và não nề sảy ra nhan nhản hằng ngày trong cuộc đời em. Em bị bạn trai hờ hững sao? Em bị một cô bạn nói xấu sau lưng sao? Em bị bố mẹ la và không cho tiền tháng này sao? Không ai hiểu em, và em căm thù cuộc sống này sao? Em muốn trả thù một ai đó, em thậm chí muốn tự sát sao? Ôi cô bé xa lạ mà tôi không quen, những dòng chữ nhỏ nhắn của em sao chẳng làm tôi giật mình kinh sợ hay ngạc nhiên một chút nào nữa? Chẳng lẽ vì em là người thứ n có một cái blog như vậy? Em làm tôi bỗng nhận ra có quá nhiều người bất hạnh như em, quá nhiều sự đau khổ, th...