Đèn bỗng vụt tắt, mọi thứ ngập chìm trong bóng tối. Hắn cố gắng kìm nén không quẳng luôn tách cà phê vào màn hình laptop. Thế là thôi, bye bye LeeChunKute vừa mới quen tức thì. Hắn nhấp một ngụm rồi ngước lên nhìn quanh căn phòng lặng ngắt. Vài người khách vẫn ngửa đầu phun phì phèo vài làn khói. Một “thằng” bên trái hắn đang cầm cuốn sách thật dày, vẫn đọc say sưa chả biết trời trăng thế nào. Một ông cụ không hiểu vào quán café này làm gì, vẫn ngồi trầm ngâm nhìn cái phen nhỏ từng giọt buồn vô tận. Một cô gái ngồi cạnh cửa sổ, mắt đang nhìn lên cao xa xăm như chờ ai. Hắn cúi xuống nhấp thêm một ngụm rồi lại ngước lên, nheo mắt để nhìn xem đấy là do ánh trăng ngoài kia rọi vào hay chính cô đang tỏa sáng. Mái tóc dài hơi xoăn khẽ tung bay, nhẹ nhàng mà đẹp lạ lùng như Galadriel nơi núi rừng Rivendell lấp lánh. Đã quen nhìn bao cô gái qua tầng tầng lớp lớp của photoshop, giờ ngắm nàng qua mỗi gọng kính làm hắn chẳng biết được thật hay mơ, cũng chẳng dám chớp mắt hay ngó lơ đi vì sợ ch...
There's Hope Within Each Flower