Ngày xưa lúc học Tập làm văn cấp một, bài tả về mẹ mình, đứa nào trong lớp chúng tôi cũng mở bài kiểu: “Giữa đám đông đằng xa, em nhìn thấy ngay mẹ em” - hay đại loại thế. Đôi lần tôi thử tìm mẹ mình giữa dòng người qua lại trước cổng trường, lúc nào cũng phải rất lâu – hay sau khi tôi đã nhìn rất nhiều người khác – thì mẹ tôi mới xuất hiện. Gần đây tôi nghĩ lại chuyện này, thấy lạ thật. Trừ trường hợp mẹ của cô giáo ấy rất to lớn và hay mặc đồ cam, thì chẳng hiểu cô giáo đã “nhìn” thế nào… Ngày xưa ba tôi thường nói, khi đón tôi mỗi buổi chiều, luôn thấy tôi “sáng rực” giữa bao học sinh khác. Năm tháng qua đi, tôi càng ngày càng chắc chắn là mặt mình là mặt bò, không thể có kiểu “rạng ngời mà không chói lóa” như Đan Trường được. Ba tôi những lúc ấy đã “nhìn” kiểu gì nhỉ?... Một câu danh ngôn càng ngày càng trở nên quan trọng đối với tôi là, “Sau thành công của người đàn ông là hình bóng của một người phụ nữ.” Thỉnh thoảng nghĩ lại câu nói ấy, tôi lại nghĩ xem làm sao người nói biết...
There's Hope Within Each Flower