Vô tình vào GameVN, nhìn thấy Diablo III sắp được phát hành, tôi lại nghĩ đến thằng Rose. Ôi cái thằng… chó (!).
Một thằng bạn tôi, lù lù, ít tóc, Rose…Viết về mi, và lần này ta sẽ chửi…
Cách đây cả chục năm, thằng Rose ngồi lù lù trong lớp học cùng tôi ngơ ngác. Hắn lùn lùn, nhỏ nhỏ, nhắm cỡ nó lúc đó mà chạy ra đường lu-xu-bu là bị sút dính vách. Nhớ lúc ấy, thằng Phúc An ghi trong bài văn của nó là nó tặng lại phần thưởng của nó cho thằng Rose, vì… nhà thằng Rose nghèo nhất lớp. Đến lớp bốn, tôi bò lại nhà Rose ăn sinh nhật, thấy nhà nó to bè lộng lẫy và hoành tráng gấp 5,6 lần nhà mình, tự hỏi, “Có vụ này sao?”
Cái thằng đã lù lù thì đi đâu cũng thấy, và tôi lại thấy nó ở cấp Hai. Lên đến đây thì thằng Rose cũng khá khùng rồi, nên cả năm lớp Sáu, nhìn thấy tôi là hắn lại chửi, “Đồ con chó!” (những lúc ấy tôi sẽ sủa lại, “đồ con mèo! Và con mèo úynh thua con chó!”) Lớn dần, hắn bắt đầu đàn đúm cùng tụi quái thú trong lớp, chả thèm đếm xỉa gì tới tôi nữa. Có lẽ nếu chỉ có thế, tôi đã rút vào góc xó cùng củ Khoai và Đình Lãm, chấm dứt “tình bạn” châm biếm này. Họa vô đơn chí, thằng Rose lại lù lù ngồi cạnh tôi suốt cả lớp Bảy, nơi mà những trò lố đã bắt đầu.
Đầu tiên là hát – mà nếu nói loại bỏ sự “nói giảm nói tránh” thì gọi là sủa và rống. Hai thằng chúng tôi bạ đâu cũng “hát”, và không chỉ những bài tình cảm cho hợp thời đâu:
“Như con chim [gì đấy chả nhớ] tung tăng bay lượn,Trên đường phố quê hương của em…”
Lời lẽ thì trông nhẹ nhàng hay ho thế, nhưng nhạc điệu thực ra nhảm nhí lắm (trong SGK ấy). Một bài khác còn gớm hơn nữa:
“Một hôm Yaiba cùng Momaru… vô phòng… xông vào quyết đấu… Hai thằng nhào vào hai tên la lên, “Thằng kia, ta giết mi nè!...” (dựa theo nhạc bài “Lên Đàng” :D) Và còn nhiều nữa mà tôi chẳng nhớ hết được.
Thứ mà dữ dội nhất, tốn nhiều thời gian nhất, kì công nhất của hai thằng là “Fury Within” – một fan-made version của Diablo II. GIờ nghĩ lại, tôi chẳng hiểu những năm tháng ấy tôi học kiểu gì mà có thể lên lớp, vì lúc nào về nhà tôi cũng “tìm rune”, “đập ngọc”, “ép đồ” cùng thằng Rose. Game ấy tôi đã xóa, cái save cũng mất từ lâu, nhưng sao kỉ niệm về nó vẫn chẳng thể phai mờ.
Rồi “tứ đại ma thần” cũng được thành lập, khi cả Đình Lãm và củ Khoai cùng chui vào hội. Cấp hai trôi đi âm thầm, thằng “lù lù” dần trở thành thằng đầu trọc “dại gái”. Đâu có hề gì, con người ta lớn dần lên qua từng nỗi đau mà.
Hết cấp Hai, tôi bò về Phú Nhuận, trong khi thằng “không có tóc” chui vào Lê Hồng Phong, Đình Lãm và thằng Khoai tiếp tục Trần Đại Nghĩa. Chắc cũng vì thế, từ đấy tôi một lần nữa đón nhận tình cảm khinh bỉ từ hắn. Cũng đâu có sao, những lần gặp nhau đi Superbowl hay “đi bắn” đều rất vui và đáng nhớ. Trò lố cuối cùng của hai đứa tôi là khi hai thằng ăn một đống KFC, rồi cầm bill về đưa cho mẹ hắn, nói là “tại thằng Khoai béo ăn đấy ạh.” Giờ nghĩ lại vẫn thấy bỉ ổi không chịu được.
Thời gian trôi đi không gặp nhau mấy, tôi đâu còn biết gì về hắn nữa. Hắn cũng trở thành thằng “Rose” từ lúc nào (Rose là gì, tôi cũng chịu.) Lâu ngày gặp lại nhau, thấy hắn cũng vui mà tôi đâu biết nói gì, phận làm thằng bị sỉ nhục thì đâu còn gì để nói.
Vậy mà hắn lại sắp đi xa rồi. Sinh nhật hắn không cho tôi viết blog thì lần này tôi viết bù :D Đi học nơi xứ người bằng bao nỗi niềm mẹ cha như vậy, chả biết rồi thằng Rose sẽ trở thành thằng gì tiếp mai đây?....
Rose ngu, cỡ như mi lùn lùn nhỏ nhỏ đó, đi đứng cẩn thận đừng để người ta sút dính vách biết không? Nhớ mẹ cũng đừng nên khóc quá, biết không?Có chửi thằng Sing nào là chó thì phải nhớ tới ta, biết không?...
Thằng chó!...
Comments
Post a Comment