Skip to main content

Posts

Showing posts from February, 2008

Origami Extreme - Part 2 !!!

Hi all, it's been awhile since the last time I posted an entry. This time I continue with my works on Origami ^^. Again, any of these models was folded by one un-cut square. PART 2: CONVENTION BUTTERFLY by Robert Lang, an admirable guy with a lot of bug creations. HORSE by Anibal Voyer UNA RATA (rat) by Eric Joisel. Since this year is a year of a mouse, I folded 2 of this and gave them to my friends here. Unfortunately, they thought my products were …dinosaurs T_T. So, in case anyone here thinks this is a dinosaur or whatever else, please understand that I was trying to make a cartoon rat :) . TURTLE by John Montrol – the author of all the dinosaurs I did last time, remember? UNICORN by Kamiya Satoshi – the current world Origami champion. (I will show more of his wonderful stuffs in the future). About this product, I didn’t do well, partly because of the material which was a piece of mere print paper. CHOCOBO by Kamiya Satoshi again. Chocobo is a real...

Saving faded ideas

There is something really interesting that I just recently realized: inspiration will be faded after awhile. Normally, all what I have been writing was something I was inspired by, no matter where or when. But recently, when my writing time was continuously invaded by many factors, I decided to write the topics down, and saved them for later. They were pretty good ideas, I believe, and I’d love to express and develop those ideas sometime. But today, when I looked at the undone topics again, I was pretty surprised because I had no clue what to do with any of those! That was a very sad thing, as if I just had lost something interesting and worthy. So I came up with my conclusion that inspiration comes to us in a very short time, and if we are not going to do something with it, it will be gone surprisingly soon. However, the question is: why do we have to do that? It doesn’t hurt anything if you give up some random idea from nowhere, right? Well, I believe that losing a...

Gió Thoảng Nơi Em

Em à, người ta đã kể cho nhau nghe bao nhiêu câu chuyện tình yêu của hòang tử và công chúa ở những nơi nào đó rất xa. Câu chuyện nào cũng thật đẹp, hoàng tử và công chúa nào cũng sống bên nhau hạnh phúc mãi mãi… Nhưng người ta không kể cho nhau nghe một câu chuyện, nếu như trong ấy người kị sĩ không phải là chàng hoàng tử đẹp trai, cũng chẳng thể giết con rồng nào. Khi ấy cậu ta sẽ phải rút về nơi tối tăm, chôn kín mãi tâm tư trong lòng… Nàng công chúa chẳng thể nào biết, và sẽ chẳng bao giờ biết. Anh làm sao hiểu được tình yêu bắt đầu từ đâu, và kết thúc như thế nào. Cuộc sống chúng ta đã quá nhiều mối tình vụt xuất hiện một cách không đáng có, rồi lại vụt đi quá ư đột ngột, để rồi lại xuất hiện bao nhiêu “nếu…thì…” trong anh. Nếu như anh đã không gặp em, thì tình cảm này đã chẳng thể có. Nếu như anh đã có thể quên được, thì nỗi day dứt trong lòng rồi cũng sẽ nguôi. Nhưng nếu như, chỉ là “nếu như” thôi, nếu như… em cũng yêu anh, và chúng ta sẽ yêu nhau mãi mãi… Khi đó, anh sẽ bước ...

Bâng quơ

Bước chầm chậm đi đến lớp như một ngày bình thường, cảm nhận từng cơn gió buốt tát vào mặt, vào mũi đến bơ người. Vô tình lại nhớ đến mưa, nhớ đến những cơn mưa như những hạt nước mắt cô đơn trút xuống, để rồi bản thân cũng muốn bật ra những làn mưa như ai. Tuyết lạnh sao cũng làm lòng tôi trống trải quá, chẳng nặng đầy tình cảm nức nở như mưa, mà khô khốc đến tàn nhẫn. Trơ trọi giữa làn tuyết rơi, đến bao giờ lòng tôi mới khô lại như băng đá này? Love in the ice , …no more? Thế là lại nhớ đến em. Tình cảm đã cố gạt bỏ từ lâu, vẫn còn vương lại đâu đây trong lòng. Gió lạnh cóng tôi bên ngoài, tình em quặn thắt bên trong, thì tôi sẽ lại bị cuốn đi và dày xéo… …Biết ta chỉ là hạt bụi trong cơn gió xoay… …biết ta mãi là một trong những người yêu em…! ( Lối Vắng – N9) Lên mạng post một bài blog, vô tình nhìn thấy trong blog một thằng bạn, avatar em và avatar tôi đứng bên nhau– vô tình– bình thản. Nhếch môi cười chợt nhận ra. Tết sau bao năm lại về đến, dịu dàng xuất hiện trong ánh...

A slacking student

…It was my turn to show off. I had been practicing the routine countless time already. This time, I got to fix my previous failure. The audiences would cheer for me, and screaming my name out loud. Few minutes later, the music got started. The whole body of mine shook excitedly. It was about time… Suddenly, everything was absorbed into the dark, while a strangely familiar sound appeared. I woke up. When such a thing happened repeatedly, sometimes I wondered if I really liked the world in which I belonged. Anyway, I tried to move my tired body to turn off the annoying alarm clock five feet away. The only thing I wanted to do at that moment was to go back to my warm bed, and to continue my “show”. I tried so hard to get rid of that thought, and went to the bathroom. I didn’t want to miss the music class again. In fact, I was practicing a very important thing from the book I recently read. It was about endurance. I opened the door of the dorm, and the freezing air just spread allover. ...