Cuộc đời cứ mãi thế, bình thản cuốn trôi mọi thứ, để ta mãi nhìn theo, mãi cố níu kéo trong vô vọng để rồi tiếc nuối không nguôi. Đành phải đi thôi, trở mình thành làn gió nhẹ, mãi trôi…
Chỉ là một cơn gió thôi. Chẳng là những cơn gió hiện lên để cuốn vào những câu chuyện buồn cùng cây và lá. Chẳng thể nào trở thành như thế, cũng chẳng bao giờ muốn trở thành như thế. Chỉ là một cơn gió nhẹ thỏang qua người ta, len lỏi trong kẽ tóc để lại tiếp tục bay đi. Chỉ là một cơn gió thôi. Không lá, và cũng không cây.
Sẽ cứ thổi mãi thôi, chẳng thể ngừng. Cứ thế trôi giữa dòng đời nếu như chẳng gặp lan. Chẳng là cây, chẳng là lá, chỉ là những đường nét thong thả, giản đơn mà đẹp lạ lùng. Bất chợt nhận ra sự bình yên, niềm hạnh phúc và hoài bão lớn lao bấy lâu ngủ vùi, nay bùng lên giữa vòng xoay của số phận.
Nhành hoa lan ấy, nhành hoa xanh biếc như màu của bầu trời lấp lánh bên trên, vẫn tiếp tục dòng trôi của riêng mình. Lan vẫn đi học, vẫn làm việc, và vẫn chat vào mỗi tối. Chỉ khác là có thêm một làn gió luôn chờ đợi. Làn gió ấy, với bộ mặt màu xanh ấy, phùng phùng, ngớ ngẩn hết biết.
Không chỉ ngớ ngẩn ở khuôn mặt thôi, tình cảm của gió đã bị dính chặt vào bông hoa ấy rồi. Sẽ chỉ vui khi lan vui, và mãi đau lòng nếu lan khóc. Bùng lên mãnh liệt cùng sự sống của mùa xuân, làn gió ấy mong đến ngày, có thể cuốn được bông hoa ấy đi cùng. Có gió có lan, sự bình yên sẽ là mãi mãi.
Sự trớ trêu chợt lướt qua, vô tình để lại một con điệp bên cạnh hoa lan, ngay sát bên…
Gió cứ phải trôi mãi, mỗi ngày trôi không ngừng nghỉ, để rồi một ngày thấy lan đi học về trên xe buýt, gục đầu ngủ yên bên vai của điệp. Sững người. Hạnh phúc vụt đến chỉ để lại vụt đi nhanh hơn. Chẳng thể làm gì được, chỉ là một cơn gió thôi mà.
…Có một loài hoa bóng đêm…
…hát thầm thì trong trái tim…
…những lời thầm sâu như mắt em…
..nung nấu lòng tôi…!
Giọng hát của Lê Hiếu cứ thế cất lên bên tai gió. Gục ngã.
Ai nói rằng tình yêu xuất phát từ tim? Tim nằm ở bên trái, nhưng cơn đau ở giữa ngực gió thắt lại, len lỏi đến cổ họng chẳng thể thở được. Tập luyện mỗi ngày để làm gì, cơ thể vẫn đổ xuống trong vô vọng.
Những dự tính, những ước mơ hoài bão khép lại, chẳng bao giờ có thể nói ra nữa được.
Chỉ là 1 cơn gió thôi, 1 cơn gió với khuôn mặt màu xanh ngớ ngẩn.
Comments
Post a Comment