Dạo này tự nhiên tôi nhớ về thời học cấp Hai. Lúc tôi học lớp 7 hay 8 gi đó, anh Phụng* (tên nhân vật đã được thay đổi) là thầy dạy kèm môn Toán cho tôi. Ảnh cũng còn trẻ, là sinh viên khoảng 20, 21 tuổi, nên chúng tôi cũng dễ thân nhau. Ngoài giờ học, ảnh và tôi hay ra tiệm game. (Thời đó “tiệm game” và “tiệm net” còn khác nhau. Mấy tiệm chơi game dùng mạng LAN chứ không có internet, còn mấy tiệm net thì không có game.) Anh Phụng là người bày cho tôi trò Civilization III mà lúc đó đối với tôi là rất đặc sắc. Tôi đã nghĩ rằng nếu ai chơi giỏi trò này chắc chắn sau này sẽ làm… nguyên thủ quốc gia vĩ đại(!). Giờ nhớ lại, đó là khoảng thời gian của những buổi chiều dài và nắng, anh Phụng và tôi vừa chơi game vừa ăn mì trứng chiên do cô giúp việc nấu cảm thấy cuộc đời vui lắm. Là con trai thì nên có một người anh để noi theo. Tôi không có anh nên tôi coi anh Phụng như anh mình. Ảnh giỏi Toán và giỏi chơi game đã đành, nhưng ảnh còn chia sẻ với tôi về nhiều thứ khác nữa, như chuyện ca h...
There's Hope Within Each Flower