Skip to main content

Posts

Showing posts from 2015

Sky Light

Like snowfolks, I walk in the ice In the search of something someone took Awestrucking – is you, when I look Panically, I epiphanically realize: This is you, the blue sky of lust The nectar-like goodness of the light To be desperate, to yearn, to thirst Gorgeous, perfected, alright. Stay with me, this is all I need! For we need love to live, to die So stay with me! This is all I need! …Though you’d be gone like graceful deeds. The winds shall take you away it hurts Somewhere to live and pretend And there’s still that bump in my heart For I love you in the end.

Mận Hoa

Mảnh tình xưa Ta đưa người có giữ Tại lòng ta còn bao điều tư lự Để bao lâu Chẳng may tự dư thừa? Ngộ nhận: Là cây mận ngoài sân không hoa không quả. Số phận: Là tự ta hay tự Trời ban ra? Vậy là, Ngày Mai đến mang ước mơ ta đi qua những dãy phố xa len lỏi Ta bước đi, rời khỏi. Hạnh Phúc ơi, hay em tự chơi vơi? Buông lơi Vứt lại tấm lòng ta nơi gốc mận sau nhà Biết đâu mận đương nhiên lại ra hoa?...

Thiên Duyên

Bình minh vươn dậy vạn nắng kiều nhi Để lòng ta lại ngày thưa mưa hồng Rồi mai thiên hạ còn ai hoài kỉ? Chắc người đi khỏi đời ta đi cùng…! Ngắn gọn vô duyên thành ra hoàn hảo Gần nhau giây lát đành đâu dỗi hờn Phước hạnh vì nhau vùi sâu hiền đạo Trời thưa mưa tạnh biết người ban ơn. Thẫn thờ chơi vơi vì duyên tiền định Thuyền quyên vi mệnh đoái hoài thiên thu Chén rượu sầu cay, đời say, ta tỉnh Vô vọng, vô thường, hết mực ngao du. … Chân thành ước vọng: tìm đâu đưa đến? Hoàng hôn lắng đọng, ngày tan thẫn thờ! Từng trang khép lại, ta cố tình quên Rồi khi đêm lạnh lại vô tình nhớ.

Nobody

I am no longer the same. I no longer write I don’t know why. I keep them in my head and afraid to share. When I put down some words they no longer seem connected. I remember how I could just pour out my feelings and thoughts onto a piece of paper and feel relieved. Is it some kind of brain muscle that I have deteriorated?  It certainly makes me feel mentally constipated. Or is it because I have become more heartless? I would read about some disaster here and there and wouldn’t think much. Maybe I have reached that age of desensitization: to know just enough to accept the unacceptable as norms. I try to write a poem: it sounds as interesting as some ear wax. Who in the world is going to read that? Without anything more entertaining to offer, here I am bullpooping for no inherent purposes. Because I miss my readers, and I miss that one time when I could be so much more passionate and interesting. “I’m Nobody! Who are you? Are you – Nobody – too?” - E.D.