Giả sử một lúc nào đó, anh bị mất trí nhớ thì sao nhỉ? Nhưng điều đó khó xảy ra lắm, nếu có cũng chỉ là trong một giấc mơ mà thôi. Vậy hay là, mình cho rằng có một giấc mơ như thế, một giấc mơ mà trong ấy anh bị mất trí nhớ… Khi đã mất trí nhớ rồi mọi việc đối với anh sẽ mông lung lắm. Nếu lúc ấy gặp em, anh sẽ không thể nhớ tên của em là gì: anh thậm chí sẽ không nhớ cả tên anh cơ mà! Nhưng anh vẫn sẽ nhận ra em là một người thật đặc biệt, vẫn tươi cười và mừng rỡ khi gặp em. Còn em, đứng trước một người không thể nhận ra chính mình, em cũng trở nên độ lượng hơn mà bỏ qua tất cả. Cảm giác như thế cũng không tệ chút nào,em nhỉ? Thế rồi mình sẽ đến Đầm Sen và cùng chui vào phòng chiếu 3D. Màn hình trong ấy cũng “lồi” lên, nhưng thô thiển và giản đơn như cái screensaver mê cung trên Windows 98. Em sẽ chê là nó xấu quá, còn anh sẽ cười và bảo rằng, thứ này đâu thể sánh với film 3D bây giờ. Cái này chắc phải cũ lắm rồi, lúc mà người ta gọi nó là…, là gì nhỉ? À, “Thực tế ả...
There's Hope Within Each Flower