Skip to main content

Posts

Showing posts from November, 2009

Origami Extreme - Part 05!!!

Hello, it’s DK. It’s another origami collection again this time. Origami is really time-consuming, and I’ve spent most of my time during this Thanksgiving break to complete it. This time it’s about humans, one of the trickiest models to fold ever. It takes skill not only in folding, but also shaping the model afterward. Otherwise they wouldn’t look like humans for the slightest. But I enjoyed making them anyway. Looking at them, I understand how much more difficult for God to create us comparing to the animals, and in no way we can be ape-related. NONE of these models is my creation; I only fold them based on diagrams. They all come from ONE uncut piece of paper, which makes them so fantastic. One more thing, this time I’ll try something new: instead of talking about them like I normally do, I’ll make up a story (or whatever you call it) throughout the collection. Ok, enough of my rambling, here we go PART 05: PEOPLE OF HUMANITY We all start our life inside our mothers,...

Tuổi thơ của em

Thế là ông anh họ yêu quý của em lập gia đình rồi nhỉ! Nhìn anh sánh bước cùng chị thật hạnh phúc biết bao. Bỗng em nhớ đến những lúc cả ba anh cùng ôn thi đại học. Quãng thời gian ấy lúc nào cũng vui như hội bởi những trò đủa nghịch. Biết các anh ôn luyện gian khổ cực kỳ với… những trò game này nọ, và những cuốn truyện tranh lẫn đâu đấy giữa các chồng sách cao ngất. Em thường “mượn” đôi dép của mẹ, cố đi thật kêu và bất ngờ mở cửa phòng nơi các anh đang “học”. Em cười ngất với vẻ mặt nghiêm túc đầy tập trung của cả ba với cuốn sách cầm ngược bao bọc cuốn truyện đoremon. Mới hôm nào bị các anh cho ra rìa vì trò đùa ấy. Thế mà giờ một trong các anh đã lập gia đình rồi, đón chào một trang mới của cuộc sống. Em nhoẻn miệng cười thầm chúc phúc cho anh, thấy thế hệ của anh và em đã trưởng thành cả rồi và đang đón chào nhiều thật nhiều điều mới mẻ phía trước. Nhờ đám cưới của anh mà em được gặp lại dì, chị gái của mẹ em-người em xem như bà ngoại thứ hai vì dì lớn tuổi hơn mẹ nhiều v...

Why in the world do we need to study?

Last week I had a test, and I had to read 116 pages to study for it. It wasn’t a nice experience at all. 116 pages, it’s so thick when I tried to measure it. How in the world would I remember all of these details and be able to apply them efficiently when I start my career two years later? Why exactly that we all have to study? The question is never new, but until now I sometimes still find it worth-questioning. 116 pages, four big chapters, it’s a lot of information – and it went into my head like a flood trying to pass a tiny cave. It took great concentration not to get those info going off track – like the water. I got most of them in, somehow, and I did the test finely. But even though I just did it this morning, now I am not sure how much do I still keep in my head. A professor has told me that after six months, what I have learned will be 2% remaining. I think 2% is still nice enough if it’s useful. Don’t we, however, tend to remember random things easier? Then why do ...