Cuộc đời của mỗi người dài cả mấy chục năm, nhưng có những giai đọan chỉ vài năm thôi, đã trở thành bước ngoặt. Ba năm cấp 3 vừa qua chính là một khỏang thời gian “để đời” như vậy.
Lớp chúng ta đã gặp nhau như là 1 sự …hài hước của Thượng Đế. Lớp A2 là 1 tổ hợp của những người “vui tính” đến trình độ tối cao đáng sợ. :) Chúng ta đã quen nhau lâu ra sao, chơi vui thế nào, học cực làm sao… DK không cần đề cập đến. Chúng ta đều hiểu rõ và sẽ nhớ kĩ.
Nói ra thì, 1 người “xàm vô đối” như DK cũng được các bạn …”chứa chấp” cũng là điều may mắn. Thầy Hoan cũng thật là tuyệt vời khi sống sót sau 3 năm dung túng bốn mươi mấy phần tử xấu của xã hội. :)) (đọc đến đây mà bạn nào quá tức giận thì cũng đừng nên …tức giận quá nữa ^^) Thế là lần đầu tiên trong suốt 10 năm học, DK đã tự nhủ “hôm nay mình được đi học!” o.0 Chuyện cứ như đùa, phải không?
Trình độ “quởn” của DK vốn đã rất cao đã trở nên …rất rất cao (!), khi tiếp xúc với DW (Trường Giang), DO (Quốc Thảo) và DD(Nhật Anh –đúng hông ta? Quên tên thằng này rồi ^^). 4 thằng “chụm” lại mà nên DF- thiên hạ đệ nhất nhảm nhí Guild ^^. Được 1 thời gian thì kick thằng DD mà thêm vào bạn DN (P. Anh Tuấn …đẹp dzai). DF cũng đã tham gia thi đá cầu, làm thiệp, chạy… Đã rất cố gắng dù chẳng được quà cáp gì (nói đến cái này là sôi máu koo Đức Anh=.=’) nhưng “xôm là chính”. Nghĩ lại cũng là do …khoái lớp mình quá, muốn làm 1 cái gì đó… Mọi người nghĩ sao cũng được.
Vậy mà DK-vì duyên số- đã phải out đi chỗ khác, không thể tiếp tục “đú với nhau” cùng các bạn. 1 năm xa mọi người cũng là khi các bạn đang è nhau mà học – lớp 12 mà, phải không? Chỉ đơn giản là “1 năm” thôi, nhưng sao nhiều cái xảy ra quá! Ngồi 1 mình ở bàn học mà nghĩ không biết cô dạy Văn “ghê” là ghê thế nào; các bạn đi Đà Lạt sao vui quá mà không có mình …
Trở về, thấy các bạn đang đương đầu với kì thi ĐH mà cũng lo lây. Đến khi thi xong, tưởng vui lại buồn hơn. Mọi người bắt đầu tan rã… Ngạc nhiên nhất là bạn Quỳnh chẳng hiểu vì cớ gì mà lại ghét DK vô tận… Nhìn cái áo lớp mà thấy tên mình mãi phía dưới, ngay vị trí “bỏ áo trong quần” – thấy buồn buồn mà tếu tếu…
Bây giờ nhiều bạn bắt đầu ngồi nghĩ lại và tiêc nuối. Chắc có cả khóc nữa. Ngồi đọc những dòng blog đó mà buồn cho chính mình. Chẳng phải mình là người nuối tiếc không nguôi những điều thế này 1 năm trước sao? – thế mà vẫn phải gắng chịu 1 mình sao? Nói ra thì, DK sẽ không bao giờ có thể hiểu được năm 12 các bạn đã học cực khổ thế nào, cũng như chơi vui ra sao… Bỏ qua chuyện “đi được là sướng rồi còn nói gì nữa”, thì chẳng phải là DK đã BỎ LỠ quá nhiều thứ - lớp 12 đáng nhớ mà các bạn đang tiếc đó- sao?
Buồn và tiếc đến đau lòng. DK sẽ lại rất nhớ mọi người. Mong các bạn luôn vui vẻ và hạnh phúc.
Love you all…
Comments
Post a Comment