Skip to main content

Posts

Showing posts from February, 2011

Điều còn sót lại

Giả sử một lúc nào đó, anh bị mất trí nhớ thì sao nhỉ? Nhưng điều đó khó xảy ra lắm, nếu có cũng chỉ là trong một giấc mơ mà thôi. Vậy hay là, mình cho rằng có một giấc mơ như thế, một giấc mơ mà trong ấy anh bị mất trí nhớ… Khi đã mất trí nhớ rồi mọi việc đối với anh sẽ mông lung lắm. Nếu lúc ấy gặp em, anh sẽ không thể nhớ tên của em là gì: anh thậm chí sẽ không nhớ cả tên anh cơ mà! Nhưng anh vẫn sẽ nhận ra em là một người thật đặc biệt, vẫn tươi cười và mừng rỡ khi gặp em. Còn em, đứng trước một người không thể nhận ra chính mình, em cũng trở nên độ lượng hơn mà bỏ qua tất cả. Cảm giác như thế cũng không tệ chút nào,em nhỉ? Thế rồi mình sẽ đến Đầm Sen và cùng chui vào phòng chiếu 3D. Màn hình trong ấy cũng “lồi” lên, nhưng thô thiển và giản đơn như cái screensaver mê cung trên Windows 98. Em sẽ chê là nó xấu quá, còn anh sẽ cười và bảo rằng, thứ này đâu thể sánh với film 3D bây giờ. Cái này chắc phải cũ lắm rồi, lúc mà người ta gọi nó là…, là gì nhỉ? À, “Thực tế ả

Some Thoughts About Christian Faith

Faith is Important If Jesus Christ is the true God, and the only way for humans to be saved is to believe in Him, i. e. to have Faith, then anyone who attempts to be saved – if that is ever possible – should at least understand what “to believe in Him” really means. That is, we should at least understand what Faith is. By all means, Faith is what distinguishes believers and non-believers, right? Right? Our Knowledge about God is Not Perfect Believing in Christ is not a simple matter, and many people have failed that. So frequently, non-believers are poorly thought of, but I wouldn’t think highly of many so-called Christians who believe in some customized “Christ”. To me, a personalized Christian-ism holds no difference from other religions. Collectivity in Faith shows obvious denials. If this “faith” still counts, if a person can become a follower of Christ because he thinks “I believe in my god, and I name him Jesus”, something is misleading here.   There a

Love, definitely

A good friend of mine is getting married this summer. When I received the “Please save the date” card, I learned that they had known each other for 2464 days. I literarily used my calculator and put down 2464 ÷ 365 = 6.7507 After six years of knowing each other, they’ll get married. How great is that? When we were still in class, I asked my friend that when seeing a girl, how to know if she is the right person. He said something like this: “She would stand out from the rest of the world – so brightly you can’t help but notice.” Adam Sandler also said something about “the right person” in The Wedding Singer : “You’ll know when you meet the right girl, because it’s not how you feel about her, it’s how she makes you feel about yourself.” Great ideas. Great quotes. Yet Valentine’s is coming and I find myself hanging out with Isolation. After all the relationships I have had, I failed to earn my true love. After all of these years, I have to once again wonder w

Những Lọn Tóc Vàng Của Mary

Tặng Danny Bầu trời mùa đông xám xịt và thưa thớt. Những con chim đen bay phành phạch trên kia đang nghĩ gì, Đăng chẳng thể nào đoán được. Mà giả sử có ai đó hỏi mấy con chim kia xem cái thằng đi bên dưới đang nghĩ gì thì chắc là chim cũng chịu. Hắn quan niệm rằng trong cùng một khoảng không gian, những thứ ở bên trên thì vẫn tách biệt hoàn toàn với những điều ở bên dưới. Thế cho nên những gì ở trên cao quá thì không thể nào với tới được. Mary cũng vậy. Như cái lần hắn đi concert mấy tháng trước. Đang say xưa theo dõi, hắn bỗng nhận ra có ai tiến đến bên cạnh. Là Mary. Đôi mắt cô vẫn thế, trong trẻo và xanh thẫm như một khoảnh khắc của tương lai. Cái cách cô nhìn hắn vẫn thế, hắn có cố nhìn lại một cách hờ hững thì trong lòng như vẫn trào ra bao điều xao xuyến. Một giây. Hai giây. Rồi hai người khẽ mỉm cười và đành ngoảnh mặt đi, như vì sự đa tình quá lớn mà thành ra vô tình vậy.   Có ngừơi nào đó đã nói rằng, bất hạnh thay cho những ai yêu mà không thể nói. Nhưng rồi