Skip to main content

Chuyện Tôi Thời Trẻ (P. 6) - Chuyện Viết Lưu Bút

Dạo này tự nhiên tôi nhớ về thời học cấp Hai.

Có thằng bạn kia học chung cấp Hai hồi đó tên là Phi Công*. Hôm nọ tự nhiên cậu ta post lên Facebook cái gì đó rồi tag tôi vào. Thì ra là trang lưu bút tôi viết cho Công vài trăm năm trước. Nhìn lại những điều nhảm nhí tôi viết cho bạn khi ấy, lòng tôi cảm thấy quá thật bùi ngùi.



Ngày xưa đi học có trò viết lưu bút, cứ đến gần cuối cấp lại viết. Tôi viết cho nhiều người, nhưng chẳng bao giờ có một cuốn lưu bút cho riêng mình.Mấy thằng con trai bọn tôi cho rằng có lưu bút là trò của tụi con gái, mình có bị …khùng đâu mà làm. (Làm con trai nhiều khi cần có thêm lòng can đảm để có thể làm những việc cần làm.)

Viết lưu bút cho người khác thì tôi viết khỏe lắm, ai đưa cũng viết tuốt luốt. Viết từ lớp 4 đến lớp 11, nhưng cấp Hai là viết nhiều nhất. Hồi cấp Một thì ai cũng viết rập khuôn như nhau có một kiểu ghi hoài, y như điền sơ yếu lý lịch để nộp cho nhà nước vậy. Chứ lúc lên cấp Hai thì tôi nhận ra viết kiểu vậy chán òm, phải riêng biệt, phải phá cách, phải tạo được dấu ấn riêng để còn thể hiện được là mình yêu ghét người ta thế nào. Thế là tôi tha hồ viết lách, vẽ vời, đôi khi còn… dạy đời, đủ kiểu. (Hổng biết có ai đọc lại rồi chửi mình hắt xì hoài cũng nên!). Đến lớp 9 gần lúc tốt nghiệp, tự dưng vài thằng con trai mà trước giờ phê phán chuyện có lưu bút với mình, giờ tụi nó cũng móc lưu bút ra đưa mình viết. Ủa, vậy là sao? Đồ... phản bội(!).

Bởi vì tôi nghĩ rằng điện thoại, email sẵn ra đó, cần gì sẽ gọi nhau, nhớ nhau thì sẽ nhắn. Đến một ngày nọ khi thằng bạn thân Hắc Long* và tôi giận dỗi gì nhau sau khi tốt nghiệp, rồi khi tôi tới nhà nó làm lành thì nhà nó đã chuyển đi nơi khác mà không ai biết. Facebook có vài ngàn “Hắc Long”: tôi đã mất đi một người bạn. Lúc đó tôi mới nhận ra rằng ở ngay giữa thời đại social media này, con người ta vẫn có thể bước qua nhau và đánh mất nhau mãi mãi, rằng nếu có một chút gì đó của nhau, thiêng liêng và nhảm nhí, để lâu lâu có thể nhớ về nhau thì thật đáng quý.

Tiếc là lúc ấy tôi chỉ là một thằng con trai không biết khôn sớm, để sau này phải tự chửi ngu chính mình.

(Tên nhân vật đã được thay đổi).

Comments

Popular posts from this blog

How Many Words in This List That You Know?

How are you doing on your readings in general and more specifically in developing your vocabularies? Recently I started reading a book for my Finance class called The End of Wall Street by Roger Lowenstein. In the very first chapter of the book – a short 6-page prologue, there were many words that I did not know, and I am listing them here: destitute somnolent bulwark scrutinize (to) prick quiescent laudatory salient fervent (adj) frothy parlance umbilical (cord) placate carnage plenitude opiate dictum stupendous I was so surprised to see so many new words in such a small amount of pages! How is this Roger Lowenstein guy? You would think that while reading a finance book, the only words you would stumble upon are technical terms or lingos. Or maybe I am just bad. How many words in the list above that you already know?

Fei's Mooncakes

Fei is a Chinese guy at work who is socially awkward. He does not hang out with others, nor does he talk to anyone beyond “Good morning” and “How are you.” It’s not that Fei doesn’t want to: he’s unable to. But he would bring food to us as gifts – Chinese cakes, Chinese candies, Chinese snacks – for Lunar New Years and other Chinese festivals. That’s what people do in Asia as a way to maintain relationships. A social obligation. The Mid-Autumn Festival is near. No one at work besides me, another Asian, knows about this festival. Fei brings mooncakes, a type of round-shaped pastries, to work and gives each of us a box. The packaging looks gorgeous: a red square box with gold patterns depicting a lady dancing next to the moon. Inside is eight round pastries, about two inches in diameter. “Thank you very much!”, I say, as Fei hands me a box. Every day since, Fei comes over to my office and asks if I have tried the mooncakes. I have not, but I will soon, I tell him, feeling slightly guilty

Đường Của Tôi

  Hẹn một ngày thời cấp Hai nông nổi Bỏ ngây thơ, tôi góp mặt cho đời Đây là lúc mải chơi game, không học Tôi phó mặc, kệ thứ hạng hư không. Bạn Đường à, sao ngồi bên tôi vậy? Sao nói chuyện luyến thoắng mãi không thôi? Làm kiểm tra sao bạn che tay lại? Tại sao bạn chạm ngỡ ngàng tim tôi? Và tôi chợt nhận ra đời quá đẹp Thơ: nắng đọng; câu hát: sự ru êm Nhận ra đời dành cho ta hy vọng Nhận ra lòng tự nhiên chọn yêu em. Lễ tốt nghiệp trong một chiều mưa rơi Nỗi niềm kia mặc nhiên chưa nói được Đường của tôi không cùng tôi chung bước Mảnh chân tình không trọn vẹn, buông lơi. Ngày hối hả, bao ngả cuộc đời trôi Đường gặp tôi, rồi thôi, câu giã biệt Giã biệt đường đi tôi mải miết Bởi mưa chiều nay đã tạnh, em ơi!