Skip to main content

Posts

Showing posts from March, 2010

Canh khoai tây burger

Tôi vốn dốt nấu ăn. Chính xác mà nói thì những gì tôi học được từ mẹ là nấu cơm và chiên trứng. Trứng tôi chiên ngon lắm, nhưng ở US không có nước nắm hay tương như Việt Nam nên ăn dở như hạch. Biện pháp đành phải đặt ra để tồn tại là… tạo ra món ăn mới. Chuyện gì kém chứ chế ra thứ mới thì tôi cũng khá. Từ đó đến giờ tôi cũng có vài món gọi là tạm được :D. Nói dóc thế cũng nhiều rồi, lần này tôi trình bày một món sở trường mà giang hồ gọi là Canh Khoai Tây Burger . Vật liệu (cho hai người ăn): - ½ củ khoai tây - 2 củ cà rốt - 4 miếng burger loại nhỏ - gia vị tùy hứng Cách làm: - Cho burger vào nồi, đổ nước vào, rồi cho lên bếp. - Trong lúc đợi thịt chín thì lấy khoai ra gọt và cắt nhỏ vừa vừa. - Cà rốt cũng làm tương tự. - Một lúc sau cảm thấy thịt có vẻ chín, lấy đũa đâm vào thấy không có gì đỏ đỏ chảy ra thì ok. Lúc ấy lấy burger ra và cắt miếng to bằng khoai tây lúc nãy. Vớt hết bọt và bã và những thứ khó hiểu khác ra

I woke up

I woke up. I couldn’t recognize where I was but I didn’t care much. I only wanted to ask the people around me where my backpack was. Some of them heard me, and tried to find it then disappeared. A person looked like a police officer came to me and asked me a really strange question: - Why did you race, son? I didn’t understand what he was talking about. Before I could have time to think about the question, I found myself in a big vehicle, sitting among many people. One man sitting at the front turned around and looked at me. He said: - You were in a bike race, you know. And you just woke up from the accident. - What? – I said - That couldn’t be! But where are we going? I can’t see my backpack! For some reason, at that time my backpack was the only thing I could think of. So he said: - Do you remember what was going on? I tried to think so hard. All of my recent memories seemed to be almost faded. I told him: - I remember being in two different cars. I might know the driver in one

Bốn Tháng

4 tháng… Như anh đã nói sao mà dài bất tận. Mọi thứ cũng đã trở lại như nó vốn thế: không có anh. Thế nhưng… Dường như ở mỗi con đường, mỗi góc phố em đi qua nơi đây đều bắt gặp những kỷ niệm. Là đây những hôm trời mưa tí tách anh chở em về, cách anh hát vang khi ấy thật vui biết bao, đâu đấy lại là hình ảnh anh và em dắt tay nhau đi vô định…tất cả mang đến một Sài Gòn thật khác trong em: nơi ấy có anh và em sát kề. Nỗi buồn lại vờn quanh em trong phút chốc rồi lại vụt thoáng rời xa thôi, em lại cười xòa để bỏ lại phía sau em những điều tưởng chừng như mới xảy ra ấy, em lại tiếp tục như anh kéo mình ra để rồi hòa vào bao thứ khác. Xa nhau mọi thứ vẫn bình thường trừ nỗi nhớ. Nhớ những cái ôm, những nụ hôn, những cái nắm tay, nhớ cách anh cười, nhớ cách anh đàn hát em nghe… Mẹ vẫn thường bảo, “xa nhau thế này là hợp lý”. Vâng hợp lý, bởi nó mang đến tương lai tốt đẹp cho anh và thời gian cho em hoàn thiện mình. Em cũng thấy rằng mình đã hết xa lạ với việc phải xa anh và

Ta cùng nhau yêu đời

Sáng thứ Bảy gà gật thức dậy, lên online gặp em. Ngày nghỉ mình gặp nhau mãi nên chẳng biết nói gì nhiều, mấy tiếng đồng hồ ngồi à uhm với nhau mà sau đó vẫn chả dứt ra được. Thôi em đi ngủ nhé em yêu! Em vừa out thì anh chat với một số bạn cũ lớp mình. Lâu ngày gặp lại quá, hỏi han đủ thứ đủ trò. Mỗi người một cuộc sống, một nỗi niềm riêng thế nào mà rốt cục cũng hỏi chuyện về em. Trả lời họ và nghe họ trả lời, anh càng thấy nhớ em thật nhiều, nhiều như không phải mình vừa nói chuyện cách đó vài tiếng ấy. Thỉnh thoảng anh lại nhận ra thế nào là Sài Gòn. Hai chữ “quê hương” cũng chưa nói lên nhiều điều, nhưng thỉng thoảng những lần thế này làm anh nhận ra anh yêu Sài Gòn không chỉ vì em và kỉ niệm của chúng ta ở đó. Nơi đó còn có những người bạn của cả hai chúng ta, những người giữ những kỉ niệm còn lại, kỉ niệm của hai chúng ta với những người khác. Sài Gòn là thế đấy, chứa đựng thật nhiều những sự quan tâm, chia sẻ, những hồi ức, kỉ niệm mà chúng ta đã và đang bỏ lại trên t