Skip to main content

Posts

Showing posts from April, 2009

Why would the Gospel kill people?

I have recently read Achebe’s Things Fall Apart , which has proved to me the fact that African literature can be so wonderful. Indeed, among many world masterpieces contented in the 3052-page book I have been reading this semester for my English class, this African novel turns out to be my favorite. It’d take me much more time to discuss about how the style of this story is much easy for me to follow, and still worth-reading because of its richness. For now I am talking about the story itself, what I think about these African tribe people, how the Europeans came and messed their life up. This paragraph is a SPOILER , so if you really want to read this novel (which I highly recommended), skip to the next paragraph or to be even better, stop reading this post. Here it goes: The story is about a strong man, who is the greatest man of his village. He truly is a warrior, the man of action. Then some white men come, build up churches, then new government. These “civilized”

Tắt Đèn! :))

Quán cà phê về chiều bắt đầu yên lặng hẳn. Khách hôm nay cũng không đông lắm nên Thanh chẳng biết làm gì ngoài việc ngồi không ngáp ruồi tại quầy. Cô tiện tay rút Trịnh Công Sơn ra đút Ngô Thụy Miên vào, rồi khẽ dựa lưng vào tường nhìn quanh. Dù là trong quán cà phê thôi mà sao ai cũng có vẻ bận bịu trong thế giới riêng của mình. Ngồi giữa phòng có một anh đẹp trai đang cắm cúi trước cái laptop, thỉnh thoảng lại cầm tách lên vừa nhấp một ngụm vừa cười thỏa mãn. Ngồi ở bàn đối diện đặt trong góc là một cậu học sinh đang cầm cuốn sách bự ơi là bự có tựa là Archaeology the Basic Concept . Cạnh cửa sổ là một chị rất xinh, mắt đang nhắm nghiền lại thật buồn và tay thì nắm chặt cái tách màu nâu nhạt. Đằng kia là mấy người mặt hằm hằm trông rất ghê, miệng thì phì phèo khói thuốc. Ông cụ ngồi đằng sau anh đẹp trai đang đọc báo bỗng bật cười ha hả, làm ông cụ bạn cũng phải cười hòa theo. Thanh nhìn mà thấy buồn cười. Ngoài trời trở nên tối mịt. Đang nghĩ ngợi vẩn vơ thì cô sực nhớ ra chừng n

Cúp điện (không phải là "Ánh Thu 3" đâu :D)

Nghe báo đài nói hôm nay khu phố sẽ bị cúp điện, thế là từ sáng lão đã chui vào quán cà phê cùng ông bạn. “Năm xưa tao đi tránh bom, giờ tao đi tránh… cúp điện.” – Lão nói với thằng cháu ngoại như vậy. Thế nên giờ lão vẫn còn ngồi trong quán dù trời đã tối mịt. Thỉnh thoảng lão lại cười ha hả hay chửi bới một “thằng” nào đấy trong báo. Ông bạn già ngồi đối diên, hễ lão nói gì lại “ờ ờ đúng rồi” và gật gù đồng ý. Rồi cái tự nhiên quán nó cúp điện “chụp!” một cái, làm lão vừa chửi vừa vứt toẹt tờ báo xuống bàn. “Khỉ thật, bạ chỗ nào cũng cúp điện! Sáng sủa không muốn, cứ thi nhau sống torng bóng tối. Lọan cả!” Ông bạn ậm ừ “ờ ờ” rồi ngửa đầu ra… ngáy khe khe. Đã tối chẵng thấy gì lão lại còn không có ai nói chuyện cùng, chỉ có một thằng ku ngồi đằng trước tức tối nói “Đam! Đam!” gì đấy. Lão tần ngần một lúc rồi rút điếu thuốc lá ra hút. Lão hít vào một hơi, trong bóng tối bỗng lóe lên đốm lửa màu cam trông cũng vui vui. Rồi lão thở ra, cái “đốm cam” kia liền tắt ngúm. Lão thở dài thườ

What the Bible means to me

At the service I went to last Wednesday, a question was raised: What does the Bible mean to your life? Really simple and hard to answer. The Bible is long, that’s for sure. And what people can tell about it is not any shorter than it is. All of those sophisticated stuffs are great to read sometimes, but sometimes only, and there’s no way what I’m telling you is sophisticated. I am gonna write down whatever I think of, and then I’ll try not to even read it again until I have posted it. The Bible contains a lot of stories, but it’s definitely not an ordinary book. It’s not an epic, a novel, a romance, or anything as such. Why? Because it’d be so uncool for me to tell Holden something like, “Last night I’ve read five books in the Bible”. Since every single verse can be a long and passionate lecture of Mr. V, reading them intensively and quickly can only tell me the plots. I would know how David became a king but not how great he was, and what God did to his life. I woul

Ánh Thu 2 (maybe ?)

“Dù cho mưa tôi xin đưa em đến suốt cuộc đời… Dù cho mây hay cho bão tố có kéo qua đây…” Tiếng nhạc du dương quen thuộc của Ngô Thụy Miên lại cất lên, len lỏi khắp căn phòng. Nó len qua từng vị khách một rồi vô tình đến cả với em. Cảm xúc lại trỗi dậy, kí ức trong em lại tràn về, vừa mãnh liệt vừa vô duyên một cách “đáng sợ” như cơn mưa tầm tã của buổi chiều hè. Em khẽ cười, chẳng biết bài hát này và ánh trăng sáng trên kia cái nào “đáng sợ” hơn. Không, có khi cả hai đang cùng muốn trêu vào tình cảm của em đây mà…! Rồi em khẽ nhắm mắt lại, cảm nhậm mọi thứ tối dần. Tiếng nhạc cũng từ từ biến mất. Em khẽ ngạc nhiên, nghiêng đầu nhìn lên trăng mỉm cười, như thể chính trăng đã tạm thời gạt đi mọi thứ để mang em đến một thế giới khác. Không còn những tiếng xe ồn ào dưới ánh đèn hào nhoáng, hay những thân phận lùm xùm, lặng lẽ lướt qua lướt lại không ngừng nghỉ. Chỉ trăng và em. Ánh trăng thật dịu dàng làm em cứ nhìn mãi không thôi. Môi em mỉm cười mà sao mắt em lại đượm buồn, ánh trăng