Skip to main content

Posts

Showing posts from 2009

IBE the Journey - Part 03

To read from the beginning, click HERE (Continued from Part 02 ) The war with the RATs IBE wasn’t just about working in a company; it was still a course consisting of other three classes. It means that we also had to deal with tests and quizzes a lot. One new thing in this semester was the RATs – readiness assessment tests, for which we had to do a test about stuffs that we were going to learn (in other word, we hadn’t learned). They were hard, and they were abundant.  It didn’t make sense anymore to ask myself if I was gonna have a test soon: I always had some test everyday! So I kept reading and reading, feeling just like the time in Petra ( Montana ). The Management book and the Marketing one were pretty well-written actually. I have learned a lot of new information reading them. The MIS (Management Information System) text-book, in the other hand, was downright clueless. The book had a horde of technical terms that in no way I could remember them all. Couldn’t do a

Tôi 20

Thêm một chút nữa thôi là tôi được 20 tuổi. Bài hát “60 năm cuộc đời” của Y Vân có câu, “20 năm đầu, sung sướng không bao lâu.” Không biết với người khác thế nào, với tôi, quãng thời gian vừa qua không thể nào gọi là “sung sướng” được. Khi tôi được sinh ra đến khi tôi bắt đầu đi học hầu như không được ghi lại trong ký ức tôi, cho nên cùng lắm đó chỉ là khoảng thời gian “sung sướng trong vô thức”. 11 năm học ở Việt Nam , niềm vui nhiều, nhưng những thứ không vui cũng không ít. Từ lớp Một tới Mười Một, không năm nào tôi không phải cố gắng học mòn mỏi – theo khả năng và quan điểm của tôi theo từng thời kỳ - để làm kiểm tra, trả bài, thi cử này nọ. Quãng thời gian ngồi chán nản ngáp ruồi tán dóc trong lớp dài lê thê ấy, dù có thỉnh thoảng xen kẽ một “chút kỉ niệm học trò” thì dù tôi có lãng mạn đến mấy cũng không thể lưu luyến được. Nói về những lúc không ở trong trường, phần lớn quãng thời gian tôi bị quản lý trong nhà, hiếm khi được đi chơi đâu. Khi bé còn không biết gì, nhưng kh

Origami Extreme - Part 05!!!

Hello, it’s DK. It’s another origami collection again this time. Origami is really time-consuming, and I’ve spent most of my time during this Thanksgiving break to complete it. This time it’s about humans, one of the trickiest models to fold ever. It takes skill not only in folding, but also shaping the model afterward. Otherwise they wouldn’t look like humans for the slightest. But I enjoyed making them anyway. Looking at them, I understand how much more difficult for God to create us comparing to the animals, and in no way we can be ape-related. NONE of these models is my creation; I only fold them based on diagrams. They all come from ONE uncut piece of paper, which makes them so fantastic. One more thing, this time I’ll try something new: instead of talking about them like I normally do, I’ll make up a story (or whatever you call it) throughout the collection. Ok, enough of my rambling, here we go PART 05: PEOPLE OF HUMANITY We all start our life inside our mothers,

Tuổi thơ của em

Thế là ông anh họ yêu quý của em lập gia đình rồi nhỉ! Nhìn anh sánh bước cùng chị thật hạnh phúc biết bao. Bỗng em nhớ đến những lúc cả ba anh cùng ôn thi đại học. Quãng thời gian ấy lúc nào cũng vui như hội bởi những trò đủa nghịch. Biết các anh ôn luyện gian khổ cực kỳ với… những trò game này nọ, và những cuốn truyện tranh lẫn đâu đấy giữa các chồng sách cao ngất. Em thường “mượn” đôi dép của mẹ, cố đi thật kêu và bất ngờ mở cửa phòng nơi các anh đang “học”. Em cười ngất với vẻ mặt nghiêm túc đầy tập trung của cả ba với cuốn sách cầm ngược bao bọc cuốn truyện đoremon. Mới hôm nào bị các anh cho ra rìa vì trò đùa ấy. Thế mà giờ một trong các anh đã lập gia đình rồi, đón chào một trang mới của cuộc sống. Em nhoẻn miệng cười thầm chúc phúc cho anh, thấy thế hệ của anh và em đã trưởng thành cả rồi và đang đón chào nhiều thật nhiều điều mới mẻ phía trước. Nhờ đám cưới của anh mà em được gặp lại dì, chị gái của mẹ em-người em xem như bà ngoại thứ hai vì dì lớn tuổi hơn mẹ nhiều v

Why in the world do we need to study?

Last week I had a test, and I had to read 116 pages to study for it. It wasn’t a nice experience at all. 116 pages, it’s so thick when I tried to measure it. How in the world would I remember all of these details and be able to apply them efficiently when I start my career two years later? Why exactly that we all have to study? The question is never new, but until now I sometimes still find it worth-questioning. 116 pages, four big chapters, it’s a lot of information – and it went into my head like a flood trying to pass a tiny cave. It took great concentration not to get those info going off track – like the water. I got most of them in, somehow, and I did the test finely. But even though I just did it this morning, now I am not sure how much do I still keep in my head. A professor has told me that after six months, what I have learned will be 2% remaining. I think 2% is still nice enough if it’s useful. Don’t we, however, tend to remember random things easier? Then why do

Ngày hôm nay ngọt ngào

20-10, ngày Phụ Nữ Việt Nam . Sao trong gần 20 năm qua, hầu như anh chẳng bao giờ nhớ đến ngày này. Trong đầu anh lúc nào cũng chỉ có 8-3 và…. 14-2 thôi. Giờ thì nó đã nằm trong cuốn lịch của anh, chen chúc giữa bao nhiêu điều cần nhớ khác. Một năm trước, em nhắc anh về ngày này và nhắc anh gửi lời chúc đến mẹ. Một năm trước, anh đã có một cô bạn thân bên cạnh, mang đến cho anh những lời khuyên thật nhẹ nhàng. Chẳng phải anh đã có một tình bạn ngọt ngào sao? Ngày 20-10 năm nay đã đến gần, lần này đã được anh tự nhớ. Thoáng trong đầu anh nghĩ thầm, chẳng biết nên làm cái gì để tặng em; rồi anh lại làm những thứ này nọ gì đấy, để ý nghĩ kia lại thoáng vụt đi. Khi anh chưa kịp ngoảnh lại để nhớ thì 20-10 đã đến, và em đã lại xuất hiện, nhắc anh nên gửi lời chúc mừng đến mẹ. Ngỡ ngàng anh lại nghĩ, vẫn chưa có gì cho em cả. “Uhm, it s ok. You still love me. That s enough to me, honey.” – Em nói. Chẳng phải em là một cô gái ngọt ngào sao? Sáng hôm nay anh lại tỉnh dậy, đón chào ngà

IBE the Journey - Part 02

(Continued from Part 01 ) --> From a wrist-band to a pint glass As the main goal of IBE is “to sell something”, we needed to know what we were gonna sell first. It could be anything, which made it just so excited for me to imagine about the product. As creative as I had always was, I should come up with something so unique, so appealing that there never was before, and everyone would love to buy it, and buy it a lot. Now I think back about it, my creativity wasn’t big enough to keep up with my day-dreaming ability, as things weren’t going as I thought at all – again. The first idea I got was to make T-shirts, but make them “combo”: there would be three different designs of the three parts of a mule, that when three people wearing them stand together the mule would appear. What do you think? My teammates didn’t think the idea was good, so it was given up. As days passed by, the people were having ideas of typical products such as clock and flag; I came up with another

IBE the Journey

IBE stands for Integrative Business Experience, one of the most important programs for my management major. It’s a four-hour period in three days a week from 9am to 1pm and it’s not just long. It’s huge and it’s like nothing I have even got into before. For many reasons, it makes this semester (fall 2009) become the toughest semester for me until now. So I’ve decided to write about it, believing this will be an interesting story for me and for those who read it. The confusion My first feeling about this program was that it’s so strange, so new, and yet so confusing. From absolutely out of nowhere we students were told that we’d make a real business on the very first day of the class. “Doing real business” means setting up a real company, having loan presentation before the real bankers asking for money, and working with real vendors to be selling some real products. It was a bit too “real” for a student like me, who had been only listening to lectures, reading textbooks,

Ngày qua lặng thầm

Làm sao anh biết được đằng sau buổi sáng chói chang kia sẽ là một cơn mưa lớn. Mưa từ trên kia rơi xuống hay từ nỗi nhớ trong ai lắng đọng lại thành? Mưa rơi hoài rơi mãi, từ trưa đến tối mịt vẫn còn mưa. Anh về đến phòng, đọc xong một chương sách gần 30 trang, khi đóng sách lại vẫn thấy nhớ em vô cùng. Có phải anh đang sống, có phải anh đang cố gắng không… Hay tất cả là một giấc mơ? Giấc mơ này có em, cho nên dù có bao nhiêu sự không vui ập đến thì những giấc mơ trong anh vẫn đẹp. Anh nhìn thấy tương lai. Anh tìm thấy sức mạnh. Anh cảm thấy hy vọng. Khi tiếng chuông đồng hồ của công việc vang lên hờ hững kéo anh ra khỏi những giấc mơ một cách phũ phàng, anh biết giấc mơ sẽ còn mãi đợi anh. Giấc mơ này sẽ không tan. Không bao giờ. Thế nên anh lại phải dứt đi sự quyến luyến (mà cảm thấy như bỏ lại cả một phần của anh đấy), lại lao vào những thứ mơ hồ gì đâu, chẳng biết có phải để rồi sự mệt mỏi lại giúp anh quay về trong cơn mơ… Nhưng sao mọi ngày anh vẫn ngồi đây, ăn, ngủ, cư

Related in Love

I have had some serious disagreements with my mother. They were intense enough that it took a while for each of them to be solved. However, our relationship is really good, one of the best relationships I can possibly have. When I think about it, if one of those arguments occurred between a boyfriend and a girlfriend, it’d likely lead to breaking up. Any beautiful love may be killed off that easily. This is nothing special, things like that happen everyday everywhere. But then, why it is so different comparing with the relationship of mother and son? The difference is that mother and son are related. That’s only it! Because the two are families, they cannot really “run” anywhere but stuck with each other forever. This gives them the chance to understand and forgive one another. And later on, the relationship will be appreciated again. How nice it would be if lovers’ relationship can be like that. People will be able to overcome any misunderstanding and be together forever

Origami Extreme - Part 4!!!

Hello, it’s been more than a year since the last time I posted something about Origami. Well, stuffs like this are time-consuming and I am pretty busy as a business college student. Somehow I’ve managed to have another collection completed. So here we go, PART 04: THE WINGED WORLD DAEDALUS by Gabriel Alvarez. There is a whole story about Daedalus. The model is one of my favorite. Easy to make. Not easy to make it look good. AIR MAIL by Hojyo Takashi. : ) BUTTERFLY by Michael LaFosse, one of the best-looking butterfly models ever. FAIRY by Kimura Yoshihisa. The white energy orb is not included. SICARIO by Mario Netto. Hard to explain why it’s here. HEART WINGS by Nguyen Hung Cuong. Yup, another Vietnamese model, and I personally think this one is the best among so many heart models. PEGASUS ver.2002 by Fumiaki Kawahata. One of the most difficult pieces ever. But the beauty of the final result was astonishing (for me).

Ở bên kia của thế giới

Mình đang chat với nhau thì em dừng cái rụp. Anh liền nghĩ ngay là em lại có nhã hứng nghe anh gọi tên em một cách đầy lo lắng, hoặc muốn nhìn xem phản ứng của anh thế nào. Nhưng rồi em dừng thật, đột ngột quá, vội vàng quá. Ở cách xa nhau là như thế đấy, phải không em? Anh cảm thấy buồn thật buồn, cố nghĩ xem mình có làm gì không phải không, không biết có gì lien quan đến… thằng roommate không. Rồi anh lo quá chừng, không biết hay là em có bị gì không, ở đấy có vấn đề gì xảy ra không. Tự khuyên bản thân là mạng em bị rớt như mọi khi thôi, sao anh vẫn thấy mình bồn chồn quá thể. Những lúc ấy anh chỉ ước ao có thể gọi cho em một chút thôi, hỏi xem có chuyện gì không. Những nỗi nhớ tích tụ mấy ngày qua, sự vui mừng khi gặp em phút chốc qua, giờ dội hết lại vào anh làm anh buồn thật nhiều. Mỗi người một nơi có bao giờ dễ dàng đâu em? Những phương tiện liên lạc dù ngày một nhiều nhưng với anh chúng chẳng hơn một sợi chỉ mỏng manh sẽ đứt bất cứ lúc nào. Uhm, vậy nên phải tin tưởn

I'll be rich

For me, “to be rich or not to be rich” is not a question. I will be rich. And of course, I am talking about being financially rich, or, have a lot of income. The idea seems perfectly fine, so many people working every single seconds just for that. The only problem is, oddly enough, I am a Christian. Mrs. Chapman (in case you don’t know her, she is a great person) has discussed with me about the matter of being rich. She says that we Christians don’t need to have a lot of money. What we need is being wealthy in love and some other noble characteristics. She talks about her husband, how he doesn’t have a lot of money and she has to eat a lot of beans, but she feels extremely happy living with him. I think it is great to be like that. Awesome story indeed. Then last week, I went to the church and the pastor mentioned a verse. It’s Matt. 6:24, “No one can serve two masters, for either he will hate the one and love the other, or he will be devoted to the one and des

Nhớ...

Ngày trước đọc blog anh làm tôi thích thú vô cùng. Kiểu như người ta vô tình tìm thấy một ngôi nhà rồi khẽ bước vào để khám phá sắc màu riêng phía sau từng cánh cửa. Tôi cười tít mắt khi thấy những con thú origami mà anh xếp rồi thì câu chuyện anh đùa vui về một con cá vàng…Thấy hay ghê! Cái cách mà anh tận hưởng cuộc sống thật khác. Thế giới của riêng anh là đây. Thế rồi, cứ mỗi ngày tôi lại tung tăng vào blog anh. Đó trở thành một thú vui nho nhỏ của tôi. Rồi tôi đọc được những entry mà anh viết về một cô gái. Người mà anh thầm yêu. Những dòng anh viết như ở nơi xa nhất của ngôi nhà đầy sắc màu ấy, nó mang một vẻ đượm buồn. Và là phần kín đáo trong lòng anh mà tôi đã khẽ chạm đến. Anh viết” tim nằm ở bên trái nhưng cơn đau ở giữa ngực co thắt lại.” Bỗng tôi cảm nhận rõ mồn một nỗi đau ấy, đau đớn đến lạ kỳ. Nó gợi cho tôi nhiều điều, về những lúc tôi ngồi co mình cuộn tròn lại, ôm lấy bản thân trong lúc sự đau đớn đấy quấn quanh người. Tôi hiểu được điều anh nói, quá rõ nét.

Robinson của thời đại

Lâu lâu tôi mới lại chui lên Tuổi Trẻ Online (TTO) để đọc, nào ngờ lại gặp ngay câu chuyện sinh viên thi trượt trả thù thầy giáo bằng… 5 lít axit. Phải nói là choáng. Chi tiết câu chuyện thật tôi không muốn bàn đến. Điều tôi cảm thấy là buồn. Rõ ràng là xã hội Việt Nam , đặc biệt là giới trẻ ngày nay đang thiếu một cái gì đó mà sao không ai biết hết. Sinh viên thi trượt thì tạt axit thầy giáo, học sinh các cấp ghét thì đâm chém nhau, thích thì… đi nhún với nhau(!) kinh vãi hàng. Đến ngay cả đứa bé học mẫu giáo gặp bà ăn mày thì không giơ tiền mà lại giơ… ngón giữa ra chẳng biết học ai. Mà tuổi trẻ đã thế thì lớn lên đâu thể khá hơn được. Thế nên, rõ ràng là chúng ta đã quên điều gì đó. Thà cứ như những thằng bạn lớn tôi, ngồi văng tục chửi đời với nhau nhưng rồi biết phải làm gì cho phải. Nhiều khi gặp người này người nọ ta chưa biết được ai khá hơn ai đâu. Những cái đấy tôi gọi theo sách là giá trị tinh thần. Và vì cùng một loại với nhau, nên cái này cái kia cũng vì thế mà

Chúng ta đến từ hôm qua

Đọc những dòng văn em viết về người xưa mà tôi lặng đi. Câu chuyện hai người yêu nhau mà gợi lại trong tôi những ngày đầu cấp Ba thật rõ ràng – rõ ràng đến bàng hoàng và choáng ngất. Hiện ra trước mắt tôi là chính mình đang ngó danh sách lớp, thờ ơ và hờ hững. Đâu thể biết có khi em đang ở ngay bên cạnh, vui mừng khôn tả vì một hàng tên. Rồi tôi thấy mình vào ngày khai giảng lớp 10, ngửa cổ hả họng ngó các chị xinh tươi hát hò nhảy múa một cách say mê. Còn em thì ngồi yên lặng ở đấy, ngước nhìn ai đó lớp kế bên. Tôi đang ngồi trong lớp A2 lần đầu tiên, bày đặt lạnh lùng nhìn quanh, để rồi khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng hơn của em thì khựng lại. Nào có biết đâu lòng người ta đã có ai kia tự lúc nào. Tôi cảm thấy khoảng thời gian ấy là một bức tranh, mà em và người kia là những phần thật tuyệt vời. Còn tôi cứ như một chi tiết nhỏ vô tâm tính, đi ôm một mối tình vu vơ lượn quanh đường viền. Thế nên rõ ràng là có nhiều chuyện tôi chẳng thể nào đoán được. “Cho nên thì thôi”, t

Tay thôi nắm

Lòng ta khẽ dừng lại Mảnh chiều xao xuyến vàng Là mơ hay thực tại, Mà yêu đến ngỡ ngàng? Người ta đang đứng cạnh Ai kia sao hững hờ Dòng sông đành hiu quạnh Cỏ lau đành bâng quơ. Thoảng đâu nốt nhạc buồn Nơi đồi thông ảm đạm Đôi môi nào đang run Bàn tay ai đang nắm. Em lặng ngắm hừng đông Ước mong ngày đứng lại Để hoa chuông vẫn hồng Và gió luôn còn mãi. Nhưng sông nào mãi đầy Làn mây nào mãi đậu Thì tình ta cũng vậy Vì yêu nên xa nhau. Sớm mai người đi rồi Thì rừng khô lạnh lắm Đành hai ngả chia đôi Và tay thôi không nắm…

Twenty dollars

It’s easy to drop some money. A couple dollars is irrelevant to talk about. A huge amount of money is just unlikely. Therefore, if a person drops some money, it ought to be about twenty dollars. The elderly are so careful that they won’t drop money, and children shouldn’t carry that much money around. People have jobs to do will be too busy to drop twenty dollars, even if you ask them to do it sincerely. So if someone drops some money, he/she should be a college student, and college students tend to do unwise things on campus. So if there is someone ever drops some money, it’s really likely to be a college student drops twenty dollars on campus. Either a twenty dollar-worth pile of coins or a twenty dollar bill, it’d be noticeable, so a college student will see it. Let’s say this person is a “he”, just because it’s shorter and therefore more convenient to type than “she”. So he sees this money, and because he is in college, he is clever enough to stop and think. Do you see now why I